Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 640: Đậu Phộng Rang Muối

Ù ù ~~

Những cá con khác đã tiến hóa, do có quá nhiều con tranh nhau ăn nên hiệu quả chưa đủ để có thể đột phá lên cấp hai.

- Quả Tinh Thần còn có công dụng khác, không thể dùng để nuôi Thủy Tinh Ngư hết được.

Ánh mắt Mục Lương lóe lên sáng.

Trước mắt nước trong thành Huyền Vũ cũng đã đủ dùng, Thủy Tinh Ngư con cũng không cần phải gấp gáp tiến hóa trong lúc này, để lại quả Tinh Thần cho những người cần thì tốt hơn.

Có điều đã ăn quả Tinh Thần rồi, thì trễ nhất trong vòng nửa năm, những Thủy Tinh Ngư con này sẽ có thể tiến hóa lên cấp hai.

- Tốt rồi, để chúng bơi dọc theo sông Huyền Vũ ra ngoài đi.

Mục Lương nói nhỏ.

Nhiều cá con như vậy, có thể đóng một vai trò lớn trong kế hoạch khôi phục lại tự nhiên của thành Huyền Vũ.

Rầm, rầm ~~

Thủy Tinh Ngư cấp tám truyền đạt một ý nghĩ, biểu thị rằng có thể.

- Để chúng nó ở trong nước, đừng tới chỗ đông người, đặc biệt không thể rời khỏi khu vực ngoại thành.

Mục Lương nhẹ tiếng dặn dò.

Anh nhìn thấy Thủy Tinh Ngư đang lắc đuôi, chỉ dẫn cho những con nhỏ.

Rắc, rầm ~~

Dẫn đầu là một con cá con, bơi thành đàn dọc theo sông Huyền Vũ từ từ ra khỏi đây.

Đàn Thủy Tinh Ngư con bơi nhanh rồi phân tán ra dọc theo các nhánh sông.

Rào rào~~

Thủy Tinh Ngư rơi lại hồ rồi trở về đáy.

Mục Lương nhìn mặt hồ phẳng lặng, xoay người đi về Cung điện.

Chân trước vừa bước vào thư phòng, chân sau Hồ Tiên đã vào theo.

- Mục Lương, có một chuyện thú vị.

Cô ngồi xuống với đôi mắt tinh ranh.

- Nói đi.

Mục Lương ngầm hiểu, vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ của Hồ Tiên.

- Lý Tiểu Cốt muốn làm việc ở chợ, ta đã sắp xếp xong.

Hồ Tiên nhướng mắt, âm thanh mê hoặc nói.

- Ừm?

Mục Lương ngạc nhiên chóp mắt.

Con gái của Lý Nhị Cốt, sao lại muốn đến Dương Thành để làm việc?

- Ta sẽ khiến cho người ta nhìn chằm chằm, chủ yếu vẫn là người phụ nữ tên là Lạc Già kia.

Hồ Tiên nhõng nhẽo nói.

- Cô ấy có động tĩnh gì sao?

Mục Lương siết chặt tay, thở phì phò bên tai cô gái đuôi cáo.

Nhất thời lỗ tai của Hồ Tiên đỏ lên, giọng nói khẽ run:

- Cô ấy muốn tìm việc làm ở Phố Buôn Bán.

- Ừm?

Mộ Lương lại sửng sốt.

Anh cau mày nghi ngờ hỏi:

- Ngươi có thấy cô ấy có gì bất thường không?

- Không thấy, ta không thấy được thực lực của cô ấy.

Hồ Tiên tựa đầu vào bả vai của Mộ Lương, nũng nịu nói:

- Hoặc là mạnh hơn ta, hoặc có cách đặc biệt để che đậy thực lực của chính mình.

- Cũng có thể.

Mục Lương trầm ngâm gật đầu.

- Ta đã sắp xếp cho cô ấy làm việc ở Trân Bảo Lâu, ngay ở dưới mắt của ta.

Hồ Tiên dịu dàng nói.

Mục Lương hỏi:

- Làm việc gì?

Hồ Tiên cong khóe môi, khẽ nói:

- Tất nhiên là làm tiếp tân.

-...

Ánh mắt Mộ Lương nhìn xuống.

Nếu bên kia thực sự là một cường giả cấp cao, hoặc một Linh Khí Sư cấp cao, thì việc làm tiếp tân có hơi uất ức.

- Có dùng mị thuật để khống chế cô ấy không?

Mục Lương chuyển giọng hỏi.

- Không, ta không thể nhìn thấu cô ấy, lỡ đụng phải tấm sắt thì xui lắm.

Hồ Tiên trợn mắt xem thường.

- Cũng có......

Mục Lương buồn cười, cô gái đuôi cáo đã có thể vận dụng từ ngữ thuận buồm xuôi gió rồi.

Những từ như ‘Đụng phải tấm sắt’ đều được anh viết ở trong ‘Hồng Hoang’.

- Tiếp tục để người ta nhìn chằm chằm đi, đừng có đánh rắn động cỏ.

Mục Lương thì thào.

Anh đang băn khoăn không biết có nên để Diêu Nhi tiếp cận cô ấy hay không, anh chỉ cần tìm hiểu xem cô ấy có phải là một Linh Khí Sư cao cấp hay không.

Nếu phải, thì mới có thể chiêu mộ trở thành người của thành Huyền Vũ.

- Biết rồi.

Đôi mắt đỏ hồng của Hồ Tiên lóe lên.

Hồ Ly Tinh.

Mục Lương mím môi một cái, ôm Hồ Tiên đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ nối với thư phòng.

- A… ~ ~

Hồ Tiên yêu kiều kêu một tiếng, bảy cái đuôi cáo quấn lấy hông anh.

- Ngươi nhẹ chút.

.........

Reng ~~

Tiếng chuông du dương vang lên, báo hiệu đã mười một giờ.

Trong Viện Mồ Côi, Mễ Á dừng lại và nghiêng tai đếm tiếng chuông.

Cô xoay người, nhìn bạn thân của mình Lỵ Lỵ, hỏi:

- Đã mười một giờ, bây giờ ta đi tìm Mễ Nặc, có phải là cố ý không?

- Cố ý cái gì?

Lỵ Lỵ nghi ngờ hỏi lại...

Mễ Á chớp chớp đôi mắt, do dự nói:

- Mười hai giờ là ăn cơm. Bây giờ ta đi qua, như cố tình đi ăn cơm...

Hôm nay, cô gái tai mèo được nghỉ và muốn lên trên kia để thăm em gái.

- Không nên đi...

Lỵ Lỵ không chắc.

- Hay chờ buổi chiều hãy đi vậy.

Mễ Á nhẹ giọng nói.

Lỵ Lỵ khuyên nhủ bằng giọng trong trẻo:

- Tốt hơn là ngươi nên đi ngay, có thể buổi chiều Mễ Nặc còn có việc khác, chỉ có lúc ăn cơm mới rảnh thôi.

- Cũng đúng.

Mễ Á nhớ công việc của em gái cũng không rảnh rỗi lắm.

- Đi đi, ngày mai trở về cũng được, ở đây ta giải quyết cho.

Lỵ Lỵ bảo.

- Được rồi.

Mễ Á không khách sáo nữa.

Cô gái tai mèo đi khỏi viện mồ côi và đi về vùng đất kia.

Nửa giờ sau, cô đến một cái cổng lớn, sau khi được thị vệ kiểm tra, cô gái tai mèo bước vào thang vận chuyển.

Sau hàng chục giây, thang dừng lại ở tầng tám.

Mễ Á bước ra khỏi thang, đi về phía cung điện.

Ở quảng trường trước cung điện, Tiểu Mật và Diêu Nhi đang bóc đậu phộng.

- Tiểu thư Mễ Á, người đến rồi.

Tiểu Mật nhẹ nhàng chào.

- Mễ Nặc có ở đây không?

Mễ Á hỏi.

Tiểu Mật ngây thơ trả lời:

- Tiểu thư Mễ Nặc đã đến phòng tập kịch ở ngoại thành, cô ấy vẫn chưa trở lại.

- Vậy à...

Mễ Á mím môi, cô đến không đúng lúc rồi.

Cô bước tới, nhìn đống đậu phộng trong chậu, tò mò hỏi:

- Các ngươi đang làm gì vậy?

- Bóc vỏ đậu phộng.

Diêu Nhi ngây ngô đáp.

- Đậu phộng?

Mễ Á ngồi xổm xuống.

Tiểu Mật cầm lấy một viên đậu phộng chưa bóc vỏ, nghiêm mặt giải thích:

- Đây là đậu phộng, là loại hạt mới.

- Nó có ngon không?

Đôi mắt đỏ của Mễ Á hiện lên sự tò mò.

Tiểu Mật đưa một hạt đậu phộng cho cô, cười dịu dàng:

- Nó rất ngon, người có thể nếm thử.

- Cảm ơn.

Mễ Á cho đậu phộng vào miệng.

Răng rắc...

Đậu phộng rất giòn, sau khi nhai có vị ngọt nhẹ, vị đậu phộng rất đậm đà.

- Rất ngon.

Đôi mắt đỏ của Mễ Á sáng lên.

- Ăn thêm chút nữa đi.

Tiểu Mật lấy một nắm đậu phộng đưa cho Cô gái tai mèo.

Cô là chị gái của cô gái có đôi tai thỏ nên được đối xử lịch sự, ăn thêm một chút đậu phộng cũng không sao.

- Không, để ta giúp các ngươi bóc đậu phộng.

Mễ Á vội lắc đầu.

Cô đưa tay lấy một nắm đậu phộng đã được làm sạch, đồng thời học động tác của cô giúp việc nhỏ để bóc đậu phộng ra.

- Tới tìm Mễ Nặc à?

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Mục Lang bước ra khỏi Cung điện rồi đi tới bên cạnh ba cô gái.

- Đại nhân.

Mễ Á đứng dậy theo phản xạ.

Ánh mắt cô né tránh, trong trẽo nhưng lạnh nhạt nói:

- Vâng, Mễ Nặc không có ở đây nên ta chờ một chút.

- Cũng sắp trở về rồi.

Mục Lương tính toán thời gian, đã đến giờ ăn tối, cô gái tai thỏ sẽ về đúng giờ.

- Mục Lương, bóc nhiều đậu phộng như vậy, có muốn ta ở lại để ăn trưa không?

Hồ Tiên từ trong cung đi ra, trên mặt lộ ra vẻ đào hoa.

Cô gái tai mèo lại liếc nhìn cô gái đuôi chồn, có chút mất hứng.

Sau đó cô định thần lại, rồi thầm ngạc nhiên rằng khả năng quyến rũ của người phụ nữ kia dường như đã tăng lên rồi.

- Những hạt đậu này dùng để ép dầu.

Mục Lương giải thích, sau đó anh nói:

- Nhưng cũng có thể làm một đĩa đậu phộng rang muối để ăn trước đã.

………..

p/s: thèm nhậu khi nhắc đến món này, mấy tháng nay dịch, chả được đi đâu? Mọi người có giống mình không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận