Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1239: Ngươi Ghé Vào Góc Tường Nghe Lén À?



Sáng sớm, những giọt nước từ trên tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh rơi xuống.

Mưa suốt một đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Trong Cung Điện Lưu Ly trên cây Trà Thụ Sinh Mệnh, sâu bên trong phòng ngủ gắn liền với thư phòng của Mục Lương.

Ngáp ngáp…

Hồ Tiên ngáp một tiếng, mở ra con ngươi màu đỏ hồng.

Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Mục Lương, nhịn không được tiến lại gần.

- Tỉnh rồi ư?

Mục Lương không hề có chút dấu hiệu nào đã mở hai mắt.

- A!

Hồ Tiên bị dọa cho nhảy dựng lên, thân thể theo bản năng trốn về phía sau. Anh cong lên khóe môi, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô gái tai hồ ly.

- Ngươi còn muốn nữa sao?

Hồ Tiên hô hấp nhanh hơn, con ngươi màu đỏ hồng lóe ra mị ý. Con ngươi màu đen của Mục Lương sâu lắng lại, anh không nói gì, nhưng sự im lặng này lại phát ra âm thanh kỳ quái.

…Rút gọn miêu tả khoảng hơn một tiếng…

Bên ngoài thư phòng, Vệ Ấu Lan đỏ mặt, không dám gõ cửa.

- Mục Lương vẫn chưa tỉnh sao?

Nguyệt Thấm Lan tao nhã ung dung tiến đến.

- Đại nhân Hồ Tiên đang ở trong đó!

Vệ Ấu Lan hơi giải thích.

- …

Động tác đẩy cửa của Nguyệt Thấm Lan ngừng lại một chút, cô hơi nghiến răng một cái, rồi mới xoay người tao nhã rời đi.

Gần một giờ sau, Mục Lương và Hồ Tiên lần lượt đi vào phòng ăn.

- Đại nhân, chào buổi sáng.

Đám người Ngải Lỵ Na và Hi Bối Kỳ phất tay chào hỏi.

- Chào buổi sáng.

Mục Lương ôn nhu lên tiếng.

Anh ngồi ở ghế chủ vị, trước mặt đã có một chén cháo gạo trắng, không loãng không đặc, cực kỳ vừa vặn.

Mễ Nặc đưa tay xoa trán anh, quan tâm hỏi:

- Mục Lương, sao hôm nay ngươi dậy muộn vậy? Là thân thể không thoải mái ư?

- Ta không sao.

Mục Lương mỉm cười, bưng chén cháo trước mặt lên uống một ngụm.

Nguyệt Thấm Lan cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói:

- Mục Lương cực kỳ thoải mái đó chứ, là hắn ta ngủ thoải mái quá nên mới dậy muộn.

- Khụ khụ.

Mục Lương đang uống cháo, nghe được lời này, thiếu chút nữa đã phun sạch cháo ra ngoài.

Trong đáy mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia giảo hoạt, cô quan tâm hỏi:

- Mục Lương, ngươi làm sao vậy?

- Không… Không có việc gì.

Mục Lương trấn định khoát tay áo, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan một cái, ánh mắt có chút cổ quái.

Ba Phù khẩn trương hỏi:

- Thành chủ đại nhân, cháo này vẫn nóng ư?

- Đừng lo lắng, ta không sao đâu.

Mục Lương nghiêm mặt nói.

- Vậy là tốt rồi…

Ba Phù thở phào nhẹ nhõm.

Mấy cái đuôi hồ ly của Hồ Tiên run lên vài cái, cô nghiêng đầu tới gần Nguyệt Thấm Lan, quyến rũ hỏi:

- Chị Thấm Lan, chẳng lẽ ngươi ghé vào góc tường nghe lén sao?

- A…Chuyện gì vậy? Ta không hiểu ngươi đang nói gì!

Nguyệt Thấm Lan ra vẻ nghi hoặc nói.

Hồ Tiên ném qua một tia mị hoặc, không thèm để ý nói:

- Ngươi giả vờ.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi màu xanh biển, cười nhưng không nói lời nào.

- Ăn bữa sáng đi.

Mục Lương khôi phục lại bình thường, nâng tay ra hiệu.

- Được.

Mọi người cùng kêu lên đáp lại, sau đó bọn họ cầm lấy chén của mình rất nhanh đã bắt đầu uống cháo.

Trong lúc ăn cơm, mọi người sôi nổi vừa cười vừa nói, đàm luận những chuyện thú vị gần đây. Khi bữa sáng vừa chấm dứt, Mục Lương mở miệng:

- Các vị, còn có bốn ngày nữa thuỷ triều hư quỷ sẽ hoàn toàn bùng nổ thời điểm, hy vọng mấy ngày nay các vị hãy làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.

- Vâng!

Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt đứng lên, nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Đúng rồi, Mục Lương, Phố Buôn Bán bên kia truyền tin tức đến, tối hôm qua có người vào ở lại Tam Tinh Lâu, nhân số còn không ít.

Ly Nguyệt ôn nhu nói.

- Mấy giờ tối hôm qua?

Mục Lương nhíu mày.

Ly Nguyệt trong trẻo nói:

- Khoảng mười hai đêm.

- Trong giai đoạn này còn có người đến?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

- Ta nhớ rõ tối hôm qua có bão mà, bọn họ tới kiểu gì?

Hồ Tiên quyến rũ hỏi.

Ly Nguyệt giải thích:

- Đi thuyền tới, ba cái thuyền gỗ lớn, tổng cộng có một trăm năm mươi mốt người đến đây, Tán Viêm bên kia nói bọn họ là hai nhóm người.

- Thú vị, cùng nhau tới nhưng lại là hai nhóm người.

Mục Lương có chút đăm chiêu nói.

Anh ngước mắt nói:

- Hồ Tiên, ngươi và Ny Cát Sa đi tiếp xúc với những người này một chút.

- Vâng.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

- Tuân mệnh!

Ny Cát Sa nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Đi đi.

Mục Lương khoát tay áo.

- Vâng.

Những cô gái tản ra, đều tự đi làm công việc của mình.

Hồ Tiên mang theo Ny Cát Sa, Diêu Nhi rời khỏi khu Trung Ương, lên xe ngựa đi ra ngoại thành. Trong xe, Ny Cát Sa dùng vải bố bọc lại khôi giáp chín màu sắc rực rỡ trên người.

Hồ Tiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ny Cát Sa, cười quyến rũ nói:

- Ny Cát Sa, có ai khen ngươi xinh đẹp hay không?

Ny Cát Sa sửng sốt, con ngươi màu xanh chớp chớp, ngạc nhiên nói:

- Ta xinh đẹp ư?

- Đương nhiên, giống ta đó!

Hồ Tiên cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ny Cát Sa ửng đỏ, cô hiểu cô gái tai hồ ly đang trêu chọc mình chuyện trước kia khi cô còn mang trên mình những hoa văn màu đỏ. Ban đầu khi mới vào thành Huyền Vũ, cô đều dùng khăn che mặt và đội mũ giáp, rất ít người xa lạ được nhìn khuôn mặt của cô.

- Chị Ny Cát Sa rất đẹp.

Diêu Nhi dịu dàng nói.

Con ngươi màu xanh của Ny Cát Sa sáng ngời, cô biết Diêu Nhi sẽ không nói dối.

- Khanh khách…

Hồ Tiên che miệng cười khẽ, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Ny Cát Sa càng thêm đỏ.

Ba giờ sau, xe ngựa xuyên qua Úng Thành, lập tức chạy về hướng Tam Tinh Lâu, rồi dừng lại ở bên ngoài Tam Tinh Lâu.

Ken két…

Diêu Nhi đẩy cửa thùng xe, để cho Hồ Tiên và Ny Cát Sa xuống xe, còn cô đi theo bên cạnh hai người bọn họ. Ba người đi vào Tam Tinh Lâu.

Sau quầy tiếp tân, Tiểu Bội đang cúi đầu vào một trang giấy vẽ cái gì đó.

Cô đã mua chút giấy và bút than, để dành khi nhàn rỗi sẽ viết chữ và vẽ tranh, cũng coi như có một việc để giết thời gian.

Đạp đạp đạp…

Tiếng bước chân truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Bội.

Cô vội vàng ngẩng đầu, khi nhìn thấy dấu hiệu tám cái đuôi hồ ly kia, nhất thời tinh thần của cô nghiêm túc lên.

Tiểu Bội đứng lên, cung kính hành lễ nói:

- Đại nhân Hồ Tiên, hôm nay sớm như vậy ngài đã tới rồi!

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Không phải làm chuyện gì khác cho nên ta tới đây luôn.

Tiểu Bội liếc mắt nhìn Ny Cát Sa một cái, khôi giáp Chín Màu rực rỡ trên người đối phương rất hấp dẫn ánh nhìn, đây là cách ăn mặc của những hộ vệ bên người thành chủ đại nhân.

- Nghe nói đêm qua có không ít người vào ở, mau nói tình huống của họ cho ta nghe.

Hồ Tiên ngồi ở sau quầy.

- Vâng.

Tiểu Bội vội vàng mở ngăn tủ ra, lấy sổ đăng ký, rồi lật nhanh tới trang có nội dung mới nhất.

Hồ Tiên vừa cúi đầu nhìn vừa nghe Tiểu Bội kể lại tình huống tối hôm qua.

- Tối hôm qua có hai nhóm người đến đây, nhóm đầu tiên là chín mươi tám người, nhóm thứ hai có năm mươi ba người...

Tiểu Bội nhớ lại một chút, rồi kể chi tiết tình huống tối qua cho mấy người Hồ Tiên.

Ny Cát Sa nghiêng đầu hỏi:

- Bọn họ đã ra khỏi phòng chưa?

- Vẫn chưa.

Tiểu Bội hạ giọng, nghiêng đầu chỉ về vị trí phòng của những người khách đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận