Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2040: Nguyệt Thấm Lan Thích Đùa Giỡn Với Mọi Người



Nguyệt Phi Nhan giãy giụa nói:

- Không muốn, ta phải trở về căn cứ Không Quân, ta còn chưa huấn luyện xong.

- Không cần, ta cho phép ngươi nghỉ một ngày.

Mục Lương mỉm cười, ôn hòa nói.

- Đừng mà ~~~

Không trung quanh quẩn tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái tóc đỏ.

………..

Buổi tối, bên trong cung điện.

Nguyệt Phi Nhan nằm bẹp trên ghế sa lon, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc trên đời, đôi chân gác trên tay vịn ghế, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

- Tiểu thư Phi Nhan làm sao vậy?

Ở cửa phòng bếp, Ba Phù nghi ngờ hỏi.

Tiểu Tử lắc đầu, thanh thúy nói:

- Không biết, cô ấy đi theo thành chủ đại nhân và đại nhân Thấm Lan đến Vệ Thành Số Mười, khi trở về thì cứ như vậy.

- Trông giống như bị mất hồn vậy.

Thanh Vụ nhỏ giọng nói.

- Để ta đi hỏi một chút.

Tiểu Mật nói rồi đi về phía Nguyệt Phi Nhan, rồi đi tới cạnh ghế sa lon, cúi người quan tâm hỏi:

- Tiểu thư Phi Nhan, ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?

- Ta không có việc gì đâu...!

Nguyệt Phi Nhan vô lực phất tay, rồi nhớ lại cảnh tượng ở Khu Vui Chơi, ủy khuất nói lầm bầm:

- Mẹ không phải người, Mục Lương cũng không phải nốt.

Tiểu Mật chớp mắt, như vậy là sao?

- Ta muốn uống trà sữa, trấn an tâm hồn bị thương của ta.

Nguyệt Phi Nhan phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía tiểu hầu gái.

- Vâng, ta lập tức đi làm ngay.

Tiểu Mật thở phào nhẹ nhõm, Nguyệt Phi Nhan còn muốn ăn uống, chứng tỏ không phải chuyện gì quan trọng.

Cô xoay người vào phòng bếp, các hầu gái còn lại cũng đi vào chuẩn bị bữa ăn tối hôm nay.

- Cộp cộp cộp ~

Hi Sắt và chị gái đi vào cung điện, chào hỏi:

- Chị Phi Nhan, ngươi còn ngồi đó làm gì thế?

- Không có việc gì, các ngươi huấn luyện xong rồi hả?

Nguyệt Phi Nhan ngồi dậy, cằm gác trên lưng ghế sô pha.

- Đúng rồi, hôm nay việc huấn luyện tương đối nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Hi Sắt ngây thơ gật đầu.

Cô và chị gái đã gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, là một thành viên của Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật.

- Ồ ~~~

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, cười hì hì hỏi:

- Khi nào các ngươi được nghỉ thì ta sẽ mang cả hai đến Khu Vui Chơi.

- Khu Vui Chơi là cái gì thế?

Hi Phù Ni tò mò hỏi.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Đó là nơi để mọi người vui chơi giải trí nha, có rất nhiều hạng mục kích thích, hôm nay ta mới đến đó, chơi rất vui.

- Tốt quá, ngày mai đúng lúc là ngày nghỉ của ta.

Đôi mắt đẹp của Hi Sắt sáng lên, trong lòng bắt đầu mong đợi.

Hi Phù Ni tiếc nuối lắc đầu, nói:

- Ngươi và chị Phi Nhan đi đi, ngày mai ta còn có nhiệm vụ huấn luyện.

Hi Sắt nói một cách đáng tiếc:

- Phải rồi, ta suýt nữa đã quên ngươi không có cùng ngày nghỉ với ta.

Là một thành viên của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, thời gian nghỉ ngơi đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng mỗi lần chỉ có một người được nghỉ, nếu như muốn nghỉ cùng lúc thì phải xin phép trước mới được.

- Vậy lần sau ta lại dẫn ngươi đi.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

- Vâng.

Hi Phù Ni tươi cười đáp, rồi xoa xoa mái tóc sũng nước, dịu dàng nói:

- Toàn thân đều là mồ hôi, ta trở về phòng rửa mặt đây.

- Ừ, mau đi đi.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu một cái rồi lại ngã xuống ghế sô pha, cơ thể giống như không có xương.

Tiểu Mật nấu trà sữa xong rồi bưng tới trước mặt cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Phi Nhan tiếp nhận ly, ngồi dậy hít một hơi trà sữa, cảm giác cả người đều thăng hoa.

- Uống ngon thật đấy~~~

Cô chép miệng khen ngợi.

- Tiểu thư Phi Nhan uống một chút thôi, còn để bụng ăn bữa tối nữa.

Tiểu Mật thanh thúy nói.

Nguyệt Phi Nhan phất tay không thèm để ý:

- Không sao đâu, đêm nay ta có thể ăn ba chén cơm tẻ.

Hiện tại, cô rất đói bụng, cảm giác có thể ăn cả một thùng linh mễ.

- Vậy được rồi!

Tiểu Mật không nói thêm gì nữa, trở về phòng bếp hỗ trợ mọi người.

Sau khi bữa tối được chuẩn bị xong xuôi thì Ly Nguyệt và những người khác lục tục trở lại.

Mọi người tề tụ trong nhà ăn, nhìn một bàn món ngon mà nuốt nước miếng.

- Cộp cộp cộp ~

- Ngày hôm nay có món ăn mới à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Tiểu Mật ngoan ngoãn trả lời:

- Đúng vậy, canh bắp và thịt Gà Ba Màu.

- Thoạt nhìn ăn rất ngon.

Mục Lương ngồi xuống.

- Mới ngửi mùi thôi ta đã đói bụng rồi.

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp.

- Mọi người ăn đi.

Mục Lương tiếp nhận chén canh từ tiểu hầu gái, cúi đầu nhấp một miếng, vị ngọt của bắp và vị tươi của thịt Gà Ba Màu hòa quyện vào nhau, mùi vị tốt đến kì lạ.

- Xì xụp ~~~

Nguyệt Phi Nhan uống một hớp lớn, nàng vốn dĩ không sợ nóng, vội vàng nuốt canh trong miệng xuống.

- Ực ực ~~~

- Uống ngon.

Cô vui vẻ khen ngợi.

- Canh này là do Tiểu Mật nấu à?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu:

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan hài lòng nói:

- Xem ra tài nấu ăn của ngươi đã tiến bộ rất nhiều.

- Đều là nhờ đại nhân Thấm Lan dạy dỗ.

Tiểu Mật mềm mại trả lời.

- Nhưng ta không dạy ngươi nấu ăn, ta lại không am hiểu những thứ này.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày nói.

- Đó cũng là nhờ ngài dạy dỗ tốt.

Khuôn mặt của Tiểu Mật ửng đỏ.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Nếu ngươi đã nói thế thì ta đành nhận vậy.

Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm:

- Mẹ, da mặt của ngươi dày thật đấy.

- Ngươi vừa nói cái gì thế?

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía con gái với ánh mắt bất thiện.

- A? Vừa rồi ta không có nói cái gì nha!

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nhìn lung tung khắp nơi, vùi đầu ăn thịt.

- Ngày mai, mẹ dẫn ngươi đến Khu Vui Chơi chơi một ngày, ngươi thấy như vậy được không?

Nguyệt Thấm Lan nói một cách hòa ái, dễ gần.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng xua tay nói:

- Không cần, không cần, ngày mai ta mang Hi Sắt đi chơi rồi.

- Hóa ra là vậy, thế cũng tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Hi Sắt.

Hi Sắt mờ mịt nhìn lại, chuyện này liên quan gì tới cô?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngày mai phải chơi cho thỏa thích, đặc biệt là đĩa bay xoay vòng, thứ này chơi rất vui.

- Vâng.

Hi Sắt gật đầu.

Mục Lương dở khóc dở cười, thì ra Nguyệt Thấm Lan vẫn còn một mặt trẻ con như vậy, thích đùa giỡn với mọi người.

Anh nhìn về phía Hồ Tiên, ôn hòa hỏi:

- Những quý tộc tới Thành Buôn Bán Sơn Hải thế nào rồi?

- Mỗi ngày đều mua mua mua, ăn ăn ăn.

Lỗ tai của Hồ Tiên run một cái.

Ban ngày cô đều ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, rất để bụng khu vực mới xây dựng, cô muốn trước khi quý tộc và vương thất được mời đến đây thì có thể xây dựng càng nhiều cửa hàng càng tốt, như vậy mới có thể kiếm nhiều tinh thạch ma thú hơn.

- Số lượng đơn đặt hàng lớn thế nào rồi?

Mục Lương nhướng mày hỏi.

- Chỉ có quý tộc Tề Nhĩ Vô đặt hàng thôi, hàng hóa đã chuẩn bị xong xuôi.

Hồ Tiên quyến rũ đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận