Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1509: Áo Phao Cứu Hộ - Lần Nữa Tiến Vào Kênh Sương Mù

Hai chiếc phi thuyền vận chuyển song song lái vào khu vực bão táp, cuồng phong gào thét, thân thuyền kịch liệt đung đưa, nước mưa rơi trên boong thuyền, theo chỗ thoát nước trở về biển lớn.

- Gió mạnh quá!

Nguyệt Phi Nhan nỗ lực ổn định thân hình.

Ầm ầm ~~~ Tia chớp ngút trời, đánh vào vùng biển cách phi thuyền vận chuyển mười mét.

- Thật đáng sợ.

Tiếng của Hạ Lạc run nhè nhẹ, hai đôi cánh màu cam sau lưng xòe ra, chắn lượng lớn nước mưa.

Sấm nổ liên miên, khiến cho tinh thần đám người trên thuyền căng thẳng.

Giữa thời tiết bấp bênh, hai phi thuyền vận chuyển đã điều chỉnh hướng đi và hướng tới trước thông đạo vào kênh sương mù.

Nguyệt Phi Nhan hét lớn:

- Bến trái một chút nữa, nơi đó mới là con đường do thành chủ đại nhân mở ra.

Kênh Sương Mù rất lớn, nếu như không có la bàn với bản đồ, rất khó tìm con đường do Mục Lương mở trước đây. May mà la bàn vẫn sử dụng được ở vùng đất mới, lúc này mới ít đi rất nhiều phiền phức.

Ông ~~~

Phi thuyền vận chuyển lại hạ độ cao, đầu thuyền đã tiến vào bên trong sương mù.

Máy hơi nước kéo tua-bin quạt gió cấp tốc chuyển động, thổi tan mưa gió, đẩy phi thuyền vận chuyển bay vào kênh Sương Mù. Sau khi phi thuyền vận chuyển tiến vào bên trong, tiếng sấm cùng tiếng mưa rơi tai bên đám người nhỏ xuống.

- Vào được rồi.

Hạ Lạc thở ra, dùng sức giũ nước mưa trên cánh.

Nguyệt Phi Nhan tháo nón an toàn xuống, xoay người lại la to một tiếng:

- Mọi người kiểm tra một chút, xem có người bị thương hay không, thân thuyền có bị hao tổn gì không?

- Rõ!!

Phi hành đoàn hành động.

Nguyệt Phi Nhan hạ lệnh:

- Hạ Lạc, ngươi đưa một đội người chịu trách nhiệm canh gác khu vực xung quanh và đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra.

- Vâng.

Hạ Lạc gom cánh lại, dẫn người canh gác xung quanh.

Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm, tìm trùng cộng hưởng, liên hệ chở thiếu nữ Ma Cà Rồng trên con thuyền khác.

Ông ~~~ Trùng cộng hưởng vỗ cánh với tốc độ cao, sau hơn mười giây, tiếng cánh của con sâu cộng hưởng biến mất, có nghĩa là nó đã liên lạc thành công với một con sâu cộng hưởng khác.

- Là Phi Nhan sao?

Âm thanh trong trẻo của Hi Bối Kỳ vang lên.

- Ừm, là ta.

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, vội vàng hỏi:

- Tình huống bên ngươi thế nào, có người bị thương không?

- Bên ta không có việc gì, mọi việc đều tốt, ngươi thì sao?

Hi Bối Kỳ hỏi ngược lại. Nguyệt Phi Nhan nghe vậy nhìn phía sau, vẻ mặt cả đoàn đều nhẹ nhõm, tạm thời không có tin tức xấu truyền đến, cô đáp lại nói:

- Cũng không có việc gì, yên tâm đi.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói:

- Vậy là tốt rồi, ta muốn dẫn người đi dò xét, tối nay trò chuyện tiếp.

- Ừm, ngươi đi mau đi.

Nguyệt Phi Nhan thuận miệng trả lời một câu.

Cuộc gọi bị gián đoạn và tần số của các cánh của bọ cộng hưởng chậm lại.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thầm thì:

- Còn phải báo cáo an toàn cho khu Trung Ương, nếu không mẹ sẽ lo lắng.

Cô tìm một con trùng cộng hưởng khác giống đực, liên lạc với trùng cộng hưởng giống cái ở khu Trung Ương.

Ông ~~~ Rất nhanh, trùng cộng hưởng giống đực đã thiết lập mỗi liên hệ với trùng cộng hưởng giống cái.

- Nơi này là khu Trung Ương, có phải là tiểu thư Phi Nhan không?

Tiếng của tiểu hầu gái Ba Phù vang lên.

- Là ta.

Nguyệt Phi Nhan đáp lại nói.

Sau khoảng ba giây, giọng nói của tiểu hầu gái Ba Phù lần nữa vang lên:

- Tiểu thư Phi Nhan, có chuyện gì không?

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói:

- Ta gọi báo bình an, hai chiếc phi thuyền vận chuyển đều an toàn tiến vào kênh Sương Mù, đang dựa theo lộ trình đã định, hiện nay chưa có nguy hiểm gì.

- Được rồi, ta sẽ báo lại cho thành chủ đại nhân.

Ba Phù thoải mái. Nguyệt Phi Nhan vội vàng dặn dò:

- Nhớ nói cho mẹ ta một tiếng, đừng làm cho mẹ ta lo lắng.

- Ta biết rồi, tiểu thư Phi Nhan yên tâm.

Ba Phù khôn khéo nói, lại hỏi:

- Còn chuyện gì nữa không?

- Không có gì.

Nguyệt Phi Nhan nhẹ giọng nói.

Ba Phù dịu dàng nói:

- Vậy thì cuộc gọi này kết thúc, ta lập tức truyền lời cho hai đại nhân.

Nguyệt Phi Nhan đáp, tiếng côn trùng vang lên trước mặt nàng chậm lại, cuộc gọi bị ngắt.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người kiểm tra phi thuyền vận chuyển.

…………

Cốc cốc cốc ~~~

Ba Phù gõ cửa thư phòng.

- Tiến vào đi.

Tiếng Mục Lương truyền ra.

Cọt kẹt...

Ba Phù đẩy cửa đi vào thư phòng, thấy anh ngồi trên long ỷ, tay cầm bút chì đang viết cái gì.

- Chuyện gì?

Mục Lương ngẩng đầu hỏi.

Ba Phù cung kính nói:

- Thành chủ đại nhân, tiểu thư Phi Nhan truyền tin tức về, phi thuyền vận chuyển đã thuận lợi tiến vào kênh Sương Mù.

Động tác trong tay Mục Lương không ngừng, lạnh nhạt nói:

- Ừm, ta biết rồi, ngươi đi nói với Thấm Lan một tiếng.

- Vâng.

Ba Phù khéo léo đáp lại.

Cô bé thả nhẹ cước bộ, xoay người rời thư phòng.

Sau khi Mục Lương trở về từ thành Tát Luận, vẫn ở thư phòng, viết kịch bản.

Nửa giờ trước, Nguyệt Thấm Lan nói cho anh biết một tin tốt, đã tìm ra cách ghi lại hình ảnh. Sau khi biết tin này, suy nghĩ đầu tiên của Mục Lương là viết một kịch bản phim.

Theo ý kiến của anh, xét cho cùng thì làm một bộ phim điện ảnh sẽ mất một khoảng thời gian tương đối ngắn, có thể ra mắt trước khi thành Huyền Vũ rời khỏi thành Tát Luận, thu được lợi nhuận nhanh nhất.

Tất nhiên phim truyền hình cũng phải quay, nhưng kịch bản không viết được trong nhất thời nên phải hoãn lại.

- Cũng không biết Thấm Lan có biện pháp gì.

Bút chì trong tay Mục Lương hơi dừng lại một chút.

Anh nhớ tới những gì Nguyệt Thấm Lan nói, ở thành Tát Luận nghe được phương pháp ghi lại hình ảnh, chỉ là điều kiện rất hà khắc, cần ma pháp sư cấp Vương mới có thể làm được.

Nửa giờ sau, cửa thư phòng bị đẩy ra.

Nguyệt Thấm Lan đi nhanh vào thư phòng, trong tay còn cầm một quyển sách.

- Mục Lương, ta đã trở về.

Trên mặt cô mang theo biểu cảm vui mừng, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Mục Lương.

- Tìm được cách rồi?

Anh hứng thú hỏi.

- Ừm, chính là cái này.

Nguyệt Thấm Lan đưa cuốn sách trên tay cho Mục Lương.

- Đây là cái gì?

Mục Lương cầm lấy quyển sách da thú đã ố vàng.

Anh mở ra nhìn hai trang, trên da thú vẽ rất nhiều vòng tròn ma thuật phức tạp, còn có một đoạn chú ngữ rất dài. Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Đây là pháp trận có thể ghi lại hình ảnh, chỉ cần vẽ tinh thạch ma thú lên trên là có thể sử dụng.

Mục Lương sửng sốt một chút, nghiêng đầu hỏi:

- Làm sao để vẽ được pháp trận?

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, lực bất tòng tâm nói:

- Ta không là Ma Pháp Sư, nên ta cũng không biết.

Quyển sách này, là cô liên lạc với chị gái mình - Nguyệt Thấm Di, nhờ cô ấy tìm hiểu về cuốn sách trong vương cung, cũng là chị ấy mượn từ trong vương cung cho.

- Ta cũng không biết ma pháp.

Mục Lương bất đắc dĩ nói.

Năng lực của anh là đến từ thuần dưỡng động thực vật, không phải do tu luyện ra.

Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi:

- Không phải mấy ngày hôm trước ngươi nói chiêu mộ một ma pháp sư cấp 6 sao, gọi cô ấy tới.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan không hỏi nhiều, đứng dậy bước nhanh rời thư phòng.

Mục Lương nhìn từng trang pháp trận trên da thú. Chỉ dùng mười phút, đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu.

- Có vẻ không phức tạp lắm.

Anh nhẹ giọng tự nói.

Mục Lương thuận tay kéo qua một tấm giấy sạch sẽ, cầm lấy bút máy vẽ mới ma pháp trận vừa nhớ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận