Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2493: Tìm Nữ Nhân Ở Bên Ngoài.

- Làm ngươi biết được?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

An Kỳ nghiêm túc đáp:

- Ta nhìn ra được, đây là năng lực của ta.

- Nhìn ra được?

Mục Lương kinh ngạc thốt lên:

- Đây là năng lực của ngươi sao?

An Kỳ giải thích:

- Vâng, chỉ cần biết được dáng dấp của người muốn tìm thì ta có thể biết được đối phương đang ở đâu, nhưng mà chỉ có thể tìm được vị trí đại khái thôi.

- Từ nhỏ ngươi đã có năng lực này rồi à?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

An Kỳ thanh thúy trả lời:

- Đúng rồi nha, nhưng mà chuyện này chỉ có một mình ca ca biết thôi, ta không có nói cho người khác.

Mục Lương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bé gái, xác định nàng ấy không nói sai, suy đoán đây là năng lực nàng thức tỉnh, có thể là di truyền từ tổ tông đến từ đại lục cũ.

Đôi mắt đen nhánh của hắn sáng lên:

- Nếu là như vậy thì ngươi có thể đi khắp nơi cùng ta rồi.

- Ừ ừ, tốt, ta rất sẵn lòng!

An Kỳ vui vẻ gật đầu thật mạnh.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đứng lên đi, trước tiên phải tìm một nơi ở tạm, sau đó thay quần áo khác cho ngươi.

- Ca ca, ta không đứng dậy được.

An Kỳ nhỏ giọng nói.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương hơi nhướng mày.

An Kỳ cúi đầu đáp:

- Chân của ta bị đánh gãy....

Mục Lương cau mày, bàn tay giơ lên, cơ thể của tiểu cô nương chợt trôi nổi giữa không trung, lộ ra đôi chân bị da thú che lại.

Hai chân của bé gái bị cong lại, nơi đầu gối có máu ứ đọng và sưng đỏ, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Mục Lương trầm giọng hỏi:

- Ai làm?

An Kỳ nhỏ giọng nói:

- Người xa lạ, ta không biết, ta chỉ là quá đói bụng....

- Ai….

Mục Lương thở dài một tiếng, vươn tay ngưng tụ một quả cầu nguyên tố sinh mệnh bao trùm đầu gối của bé gái lại.

Chỉ trong chốc lát, vết sưng đỏ mà máu bầm trên đầu gối An Kỳ biến mất không để lại chút dấu vết.

- Cố chịu đựng, có thể sẽ hơi đau nhức một chút.

Hắn nhắc nhở.

- Vâng!

An Kỳ cắn môi dưới.

Tay của Mục Lương chạm vào đầu gối của bé gái, bắt đầu chỉnh lại khớp xương, làm cho phần xương bị đánh gãy được nối liền lại, dưới sự trợ giúp của nguyên tố sinh mệnh, xương đầu gối dần dần khôi phục như lúc ban đầu.

- Ai da.....

An Kỳ chau mày, chỉ khẽ rên một tiếng, nhẫn nhịn không hét lên.

- Được rồi, thử đi bộ này một chút xem thế nào.

Mục Lương bình thản nói.

Tiểu cô nương nghe vậy thử đi hai bước, ngạc nhiên phát hiện mình có thể bước đi, cảm giác đau đớn ở hai chân hoàn toàn biến mất.

- Cám ơn ca ca!

An Kỳ reo lên, đôi mắt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

- Tốt rồi, chúng ta đi thôi.

Mục Lương nắm tay bé gái, cất bước đi về phía quán rượu cách đó không xa.

Mục Lương dẫn An Kỳ tới một quán rượu, trên lầu là nơi nghỉ chân.

Hắn chọn một gian phòng xép, bên trong có ba phòng.

- Đi tắm đi, đây là quần áo mới.

Mục Lương lấy ra một chiếc áo ngắn tay đưa cho An Kỳ.

Đây là loại áo lót mà hắn mặc bên trong, lấy chiều cao của bé gái có thể mặc như váy dài.

- Tốt.

An Kỳ lên tiếng, ôm quần áo đi vào một gian phòng, bên trong có nước ấm mà Mục Lương chuẩn bị sẵn.

Mục Lương gọi tiểu cô nương lại, lấy ra dụng cụ tắm rửa và dặn dò:

- Chờ một chút, đây là sữa tắm và nước gội đầu, sữa tắm là để kì cọ cơ thể, nước gội đầu dùng để gội đầu....

- Được rồi.

An Kỳ ngoan ngoãn nhớ kỹ lời nói của Mục Lương, sau đó ôm một đống đồ đạc trở về phòng.

- Rào rào ~~~

Mục Lương nghe trong phòng truyền ra tiếng nước, lúc này mới lấy ra Trùng Cộng Hưởng, chuẩn bị liên lạc Khu Vực Trung Ương, trò chuyện một hồi với nhóm Nguyệt Thấm Lan.

- Ông ~

Trùng Cộng Hưởng phát ra tiếng ông ông, vỗ cánh liên tục thành lập liên lạc với một con Trùng Cộng Hưởng khác ở Khu Vực Trung Ương.

Qua vài phút, Trùng Cộng Hưởng bảo trì tần suất vỗ cánh, thành công thành lập liên lạc với Trùng Cộng Hưởng cái.

- Bệ hạ?

Giọng nói của Cầm Phi Nhi vang lên.

- Ừm, Thấm Lan và những người khác có ở cung điện không?

Mục Lương bình thản hỏi.

Qua hai mươi mấy giây sau thì giọng nói của Cầm Phi Nhi mới vang lên lần nữa:

- Bệ hạ, Thấm Lan đại nhân và mọi người vừa mới dùng xong bữa tối, có cần ta đưa Trùng Cộng Hưởng cho bọn họ không?

Mục Lương lên tiếng:

- Ừm, ta có việc muốn hỏi.

Cầm Phi Nhi vội vàng nói:

- Bệ hạ chờ một chút, ta lập tức đưa Trùng Cộng Hưởng đến nhà ăn.

Bởi vì khoảng cách quá xa, âm thanh truyền đi cần thời gian dài hơn, một hỏi một đáp cần xấp xỉ nửa phút mới có thể hoàn thành.

Cầm Phi Nhi rời đi Phòng Liên Lạc, chạy bước nhỏ về phía nhà ăn, Nguyệt Thấm Lan và những người khác vừa mới ăn cơm xong, vẫn chưa rời đi.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Thấm Lan đại nhân, bệ hạ có chuyện muốn nói!

Cô chạy vào nhà ăn, đưa Trùng Cộng Hưởng tới trước mặt Nguyệt Thấm Lan.

- Mục Lương!

Hi Bối Kỳ và những người khác vui mừng lên tiếng.

Ngải Lỵ Na và Nguyệt Phi Nhan đều đứng dậy đi tới phía sau lưng Nguyệt Thấm Lan, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trùng Cộng Hưởng.

- Xem ra tất cả mọi người đều ở đây.

Giọng nói bình thản của Mục Lương truyền ra từ trên người Trùng Cộng Hưởng.

Nguyệt Thấm Lan vén sợi tóc mai ra phía sau, nhìn thoáng qua các cô gái rồi nói:

- Mục Lương, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, ôn hòa nói:

- Ta cũng nhớ các ngươi.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, cơ thể nghiêng tới trước, quyến rũ hỏi:

- Mục Lương, bây giờ ngươi đang ở đâu thế?

Đêm nay cô định trở về Khu Vực Trung Ương nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới trở về Thành Buôn Bán Sơn Hải tiếp tục làm việc.

Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, giọng nói của cô gái đuôi hồ ly kèm theo năng lực câu nhân mê hoặc.

Hắn đè nén suy nghĩ trong lòng, trả lời:

- Một quán rượu trong thành Đại La, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai sẽ bay đến vương quốc Tây Hoa.

Ở vương quốc Tây Hoa có tung tích của Hư Quỷ, trong vương thành Tây Hoa có Phố Buôn Bán, vì để phòng ngừa, Mục Lương định đến đó nhìn xem một lần.

Mọi người tán gẫu, nói về tình hình của mình gần đây.

- Thấm Lan, ngươi an bài người của tộc Tinh Linh thế nào rồi?

Mục Lương bình thản hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp:

- Ngươi yên tâm đi, phần lớn Tinh Linh đều đã được phân phối công việc và chỗ ở, nhưng vẫn còn mười mấy Tinh Linh muốn tự đi tìm việc làm.

- Ừm, tùy bọn hắn thôi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới điều gì đó, thanh thúy nói:

- Đúng rồi, nữ vương Tinh Linh cũng muốn làm việc, ngươi dự định an bài nàng ấy thế nào?

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Nàng ấy là nữ vương Tinh Linh, tại sao lại muốn làm việc?

- Có thể là không chịu ngồi yên, hoặc là quá rảnh rỗi cảm thấy không thú vị.

Nguyệt Thấm Lan nói ra suy đoán của mình.

Mục Lương trầm tư suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Chờ ta trở về rồi bàn lại sau.

- Tốt, ta cũng nói như thế với nàng ấy.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

- Ừm, nếu có chuyện gì thì nói cho ta biết trước.

Mục Lương căn dặn một câu.

Hắn lại hỏi:

- Chuyện sản xuất hàng loạt Cung Phức Hợp thì sao?

Ly Nguyệt nghiêm túc báo cáo:

- Mục Lương, ta và Mễ Á đã đi xem qua Cung Phức Hợp thành phẩm, uy lực hẳn là đạt được hiệu quả như ngươi dự đoán, cho nên ta đã ra lệnh Phường Công nghiệp Quân Sự bắt đầu sản xuất hàng loạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận