Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2703: Tìm Người Bằng Mùi Cơ Thể

- Ngày nào Hư Tộc chưa bị tiêu diệt thì ngày đó chúng ta không thể thả lỏng.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Mục Lương, thay hắn nói lời cảnh cáo:

- Nếu ngươi có lòng này, không bằng dành thời gian đó đi huấn luyện Không Quân, thực lực trở nên mạnh hơn, sau này mới có thể giảm thiểu thương vong.

Cô có thể dự kiến nhân loại đại chiến Hư Tộc trong tương lai sẽ là một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt và nguy hiểm, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.

- Ta hiểu rõ.

Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu.

Trong lòng cô gái Ma Cà Rồng cũng rõ ràng, tuy cô thích nói lung tung nhưng mà một khi nói tới chính sự thì vẫn là rất nghiêm túc.

Cô nhìn Mục Lương, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Ăn xong ta sẽ lập tức trở về căn cứ Không Quân.

Khóe miệng của Mục Lương giật giật, cuối cùng chỉ bình thản nói:

- Chú ý nghỉ ngơi.

- Được rồi.

Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh.

Mục Lương liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt lấp lóe, cô ấy thật biết cách để cô gái Ma Cà Rồng đi vào khuôn khổ.

Sau khi Hi Bối Kỳ ăn no rời khỏi cung điện, Nguyệt Thấm Lan đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng.

Cô nhìn Mục Lương, ưu nhã nói:

- Cô ấy nên trưởng thành, cho chút áp lực vừa đủ mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Mục Lương cười một tiếng, nói:

- Ta chưa nói ngươi làm không tốt, chỉ là quá gấp gáp, cô ấy còn nhỏ.

- ...

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lập tức lộ ra ánh mắt cổ quái, không khỏi trợn trắng mắt với Mục Lương,:

- Mục Lương à, năm nay Hi Bối Kỳ đã hai mươi mốt tuổi rồi đấy, còn lớn cả Ly Nguyệt.

- Hai mươi mốt sao...

Mục Lương mở to hai mắt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Tuy cô ấy ngủ say mấy năm, nhưng đúng là đã hai mươi mốt tuổi, sinh nhật cũng đã tổ chức.

- Ừm, ta biết rồi.

Mục Lương mím môi một.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Hi Bối Kỳ ham chơi một chút, cho nên mới khiến ngươi cảm thấy cô ấy còn nhỏ.

Ở thế giới này, người đến mười bốn, mười lăm tuổi cũng có thể dựa vào bản thân để sống sót, nhất là ở đại lục cũ, sống không nổi đều đã chết cả rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu nói:

- Ừm, vậy để cho cô ấy chịu khổ cực một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc, toàn bộ thái bình thì lại bàn tới việc diễn kịch của cô ấy.

- Có khi đến lúc đó cô ấy đã quên mất chuyện này rồi, tính kiên trì của cô ấy không nhiều.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ngươi rất hiểu cô.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói.

Mục Lương nhìn cô gái ưu nhã, mỉm cười nói:

- Ta cũng hiểu rõ ngươi, về nhiều mặt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, giận trừng Mục Lương một cái, ban ngày ban mặt lại nói chuyện này làm gì.

Mục Lương cười một tiếng, dáng vẻ thẹn thùng hiếm khi xuất hiện ở trên mặt Nguyệt Thấm Lan, nhìn rất thú vị.

- Khi nào thì ngươi lại làm việc thế?

Nguyệt Thấm Lan đổi chủ đề.

Trong mắt của Mục Lương lộ vẻ mong đợi, hỏi:

- Có chuyện gì không?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Cục Quản Lý còn rất nhiều văn kiện tồn đọng cần ngươi phê duyệt, nếu như ngươi rảnh rỗi thì một lúc nữa ta sai người đưa tới.

Mấy ngày nay Mục Lương bận rộn trong phòng làm việc, văn kiện đến từ các tòa Vệ Thành đều chất đống tại Cục Quản Lý Chủ Thành.

- ....

Lông mi của Mục Lương run lên, bây giờ hắn nói lập tức phải làm việc có muộn quá không?

- Vậy đưa tới đây đi, ta xử lý xong văn kiện lại đi phòng làm việc.

Hắn khẽ thở dài một hơi.

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười nói:

- Không còn cách khác, văn kiện có thể xử lý ta đều làm cả rồi, còn lại phải do ngươi phê chuẩn mới được.

- Ta biết rồi.

Khóe miệng của Mục Lương giật giật, làm quốc vương thật không dễ dàng.

- Ta đến Cục Quản Lý đây.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng dậy, cô chuẩn bị đến Cục Quản Lý chỉnh sửa văn kiện, không thể lãng phí thời gian quý giá của Mục Lương.

- Ừ, ngươi đi thôi.

Mục Lương cười nói.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngải Lỵ Na trở lại tầng sáu của Khu Vực Trung Ương, đi tới khu nghỉ ngơi dành cho nhóm hộ vệ Trung Ương.

- Có ai thấy Hương Nhu không?

Cô hỏi người trong phòng.

- Đội trưởng Ngải Lỵ Na, Hương Nhu vừa đi vệ sinh rồi.

Có người đứng ở xa lên tiếng.

Ngải Lỵ Na gật đầu nói:

- Được rồi, chừng nào gặp Hương Nhu thì bảo cô ấy ra ngoài gặp ta, có nhiệm vụ cần làm.

- Tốt.

Nhóm hộ vệ Trung Ương đồng thanh đáp.

Khi Hương Nhu đi vệ sinh trở về thì đồng đội lập tức nói lại lời nói của Ngải Lỵ Na.

- Hả, ta có nhiệm vụ à?

Đôi mắt đẹp của cô sáng ngời, tung tăng nhảy nhót chạy về phía phòng làm việc của Ngải Lỵ Na.

Cô hào hứng chạy vào phòng làm việc, hô to:

- Ngải Lỵ Na đội trưởng, ta nghe nói ngươi có nhiệm vụ gì cho ta à?

- Hớt hơ hớt hải.

Ngải Lỵ Na hoảng sợ giật thót tim, ly nước trong tay suýt nữa rơi xuống.

Hương Nhu lập tức áy náy nói:

- Xin lỗi, lần sau ta không làm vậy nữa.

Ngải Lỵ Na đặt ly nước xuống bàn, nói:

- Ta có một nhiệm vụ cần năng lực thức tỉnh của ngươi hỗ trợ.

- Được rồi, đó là nhiệm vụ gì vậy?

Hương Nhu hỏi.

Mấy ngày nay cô đều ở tầng sáu để huấn luyện, vẫn luôn lặp lại chút việc khô khan, hiện tại rất cần một nhiệm vụ để phong phú bản thân.

- Tìm người.

Ngải Lỵ Na nhàn nhạt nói.

Hương Nhu tò mò hỏi:

- Tìm ai thế?

Ngải Lỵ Na giải thích ngắn gọn:

- Một Ma Cà Rồng tên là Tuyết Diệp, cô ấy bị người của Bất Hủ Chúng bắt cóc ở Vệ Thành Số Chín, hiện tại không rõ tung tích, cần ngươi hỗ trợ tìm cô ấy.

- Tốt, ngươi có ảnh của đối phương không?

Hương Nhu vội vàng hỏi.

- Đương nhiên.

Ngải Lỵ Na mở ngăn kéo, lấy ra mấy tờ giấy đưa cho thiếu nữ.

Hương Nhu vừa tròn mười sáu tuổi, thân cao một mét bảy mươi bảy, vóc người thon thả, khuôn mặt trứng ngỗng kết hợp với đôi mắt hạnh cho người ta một loại cảm giác rất cơ trí.

Cô nhận lấy bức ảnh mà cô gái tóc hồng đưa tới, đây là ảnh tuyên truyền Tuyết Diệp mặc trang phục mới.

Tuyết Diệp là người mẫu nên chụp rất nhiều trang phục mới, không thiếu ảnh.

Hương Nhu ngây thơ nói:

- Dáng dấp rất đẹp.

Cô là người của đội hai hộ vệ Trung Ương, tuy cũng là người của đại lục cũ nhưng lại không phải là nhóm đầu tiên trở thành hộ vệ Trung Ương.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Nhớ kỹ dáng vẻ của người này, bây giờ ngươi đang đi với ta đến chỗ ở của cô ấy, tìm vài bộ quần áo đã mặc ghi nhớ mùi hương.

- Vâng.

Hương Nhu gật đầu, lúc này đã rõ ràng cô cần phải làm cái gì.

Hai người rời khỏi Khu Vực Trung Ương, đi về phía khu nhà nơi Tuyết Diệp trú ngụ.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Chính là chỗ này.

Ngải Lỵ Na liếc nhìn bản số nhà rồi cất bước lên lầu.

Hai người dựa vào tin tức ghi danh để tìm đến phòng ở của Tuyết Diệp.

Hương Nhu thử đẩy cửa phòng, không mở được, nói:

- Bị khóa rồi.

- Chúng ta thời gian eo hẹp, phá cửa đi.

Ngải Lỵ Na nói không chút để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận