Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 290: Một Đêm Xảy Ra Vô Số Chuyện

Ban đêm, trên Phi Điểu Thạch Phong, ở đây vẫn có bão cát như cũ.
Trên tầng hai thành Phi Điểu, phòng yến hội trong Phủ Thành Chủ, gỗ bên trong bồn sắt đang được đốt cháy, ánh lửa chập chờn miễn cưỡng chiếu sáng phòng yến hội.
Cao tầng trong gia tộc Phi Điểu đang dùng cơm, trên bàn dài đang được bày thịt khô có sống có chín nguội, còn có cải thìa xào hương vị nhạt nhẽo chiếm hơn nửa bàn.
Tí tách !
Hoa lửa bắn tung tóe, rơi vào trên cánh La Thái.
Hắn run cánh một cái, lập tức dập tắt tàn lửa bên trên lông vũ.
Hạ Khoa Phu ngồi bên cạnh bàn dài, ho nhẹ một tiếng, râu màu hoa râm run lên mấy lần, nhìn thịt khô trên bàn ăn trước mặt, cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
- Anh hai, hôm nay ai làm cải thìa xào vậy?
Hạ Lạc nhăn lại cái mũi nhỏ.
Trước đó cảm thấy cải thìa xào ăn rất ngon, hôm nay lại vô cùng khó ăn.
Cô phồng miệng lên, nuốt xuống cải thìa xào trong miệng, dù rất khó ăn nhưng cũng không thể lãng phí đồ ăn.
- Ăn không ngon sao?
Hạ Nạp Ân nghiêng đầu hỏi.
Hạ Lạc mím môi một cái, mở miệng lạnh nhạt nói:
- Luôn cảm thấy hương vị không có ngon như trước đó.
Cô nhớ đến mấy món ăn ngon ở Thành Huyền Vũ, nhất là chén mì chua cay kia, hương vị như thoang thoảng đâu đây.
- Ngươi đang thèm ăn đồ ăn Thành Huyền Vũ?
Hạ Nạp Ân nhìn thấu tâm tư của em gái.
- Mì chua cay còn gì nữa không?
Hạ Khoa Phu đột nhiên hỏi.
Hắn đã nếm thử món mì chua cay mà con gái mang về, đó là món ăn ngon nhất đời này hắn được nếm qua, ít nhất trước mắt là như thế.
Trong đôi mắt của Hạ La Thái lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cha mình.
Cha cũng rất thích món mì chua cay ấy?
- Không có, chỉ mua có hai phần mang về.
Hạ Lạc đáp lại bằng âm thanh trong trẻo, lắc đầu, trong con ngươi màu cam có ý cười.
Hạ Nạp Ân cười hỏi:
- Cha cũng thích mì chua cay?
- Không thể phủ nhận, hương vị rất ngon.
Khuôn mặt của Hạ Khoa Phu không biểu cảm lạnh nhạt nói.
- Hì hì...... Vậy ngày mai ta lại đi mua một ít mang về.
Hạ Lạc cười khanh khách nói.
- Có thể.
Hạ Khoa Phu gật đầu.
- Vậy cha cho ta tinh thạch hung thú đi.
Hạ Lạc xòe năm ngón tay ra.
Trên mặt của Hạ Khoa Phu lại cười hơn lúc nãy:
- Muốn bao nhiêu?
Tâm trạng của hắn rất tốt, con gái đi đến Thành Huyền Vũ một chuyến, còn mang mầm cây ăn quả về cho mình.
- Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!
Hạ Lạc hoạt bát nở nụ cười.
Hạ Khoa Phu cưng chiều nở nụ cười, hỏi:
- Năm trăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, đủ không?
- Ừ, đủ.
Hạ Lạc vội vàng gật đầu.
Trong lòng của cô đang tính làm sao tiêu hết năm trăm viên tinh thạch hung thú!
- Cha, ngài cảm thấy như thế nào về bức tường lưu ly che chắn Thành Huyền Vũ kia?
Hạ Nạp Ân đột nhiên hỏi.
- Rất không tệ.
Lông mày của Hạ Khoa Phu nhíu lại.
Mặc dù hắn không chưa từng đi đến Thành Huyền Vũ, nhưng đứng từ xa nhìn cũng có thể phát hiện bức tường lưu ly có tác dụng che chắn rất tốt, cản được tất cả bão cát.
Hạ Nạp Ân bỏ dao và nĩa trong tay xuống, chân thành nói:
- Cha, ta cảm thấy Thành Phi Điểu cũng có thể làm có một cái tấm chắn như vậy.
- Thành Phi Điểu cũng làm một tấm chắn?
Hạ Khoa Phu như đang suy nghĩ.
- Cha, ta cảm thấy ý nghĩ này rất tốt.
Đôi cánh màu cam của Hạ Lạc run lên, trong khe hở ở giữa lông vũ còn có hạt cát.
Mỗi ngày cô đều phải tốn thời gian đi vệ sinh lông vũ, con gái lúc nào cũng tương đối thích sạch sẽ.
- Ý nghĩ này rất tốt, nhưng đối phương không nhất định sẽ đồng ý.
Hạ Khoa Phu trầm giọng nói.
- Chúng ta có thể thương lượng với thành chủ Thành Huyền Vũ một chút, chúng ta giao dịch công bằng.
Hạ Nạp Ân đề nghị.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu:
- Có thể trao đổi một số thứ thích hợp.
- Vậy là cha đồng ý?
Đôi mắt của Hạ Nạp Ân sáng lên.
- Ừm, chúng ta là địa chủ, vẫn cần có thành ý, ngày mai các ngươi đi mời thành chủ của Thành Huyền Vũ đến đây.
Ngón tay của Hạ Khoa Phu khe khẽ gõ vào mặt bàn một cái.
- Ta.
Hạ Lạc vô cùng phấn khởi, giơ tay lên.
- Ừ, đừng thất lễ.
Sau đó, Hạ Khoa Phu nhìn trên thân người con trai thứ hai, dặn dò.
Trong ba người con, Hạ La Thái có tính khí kém nhất, cũng dễ gây ra chuyện nhất.
Khóe mắt của Hạ La Thái rút rút.
- Ta sẽ chăm sóc tốt bọn hắn.
Mặt mũi của Hạ Nạp Ân đều cười.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Hạ Khoa Phu đứng lên, bốn cặp cánh chim lay động, giống như đang giãn ra gân cốt.
- Cha, ngài không ăn sao?
Hạ Lạc khẽ hỏi một tiếng.
- Không, không thấy ngon miệng.
Hạ Khoa Phu khoát tay, quay người đi ra phía ngoài:
- Các ngươi ăn đi.
Ba vị Thiên Sứ Trưởng liếc nhau, nhún nhún vai tỏ ra đã hiểu, dù sao ba người bọn hắn cũng không có khẩu vị gì.
Bọn hắn ăn qua mì chua cay một lần, đã không thể quên được.
Một đêm xảy ra vô số chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời vẫn như cũ ảm đạm, bão cát chưa bao giờ ngừng.
- Ầm ầm !
Dưới thành Huyền Vũ, cánh cổng của Thiên Môn Lâu từ từ mở ra.
Đã có không ít cư dân Thành Phi Điểu đang đứng xếp hàng, cánh cổng của Thiên Môn Lâu mở ra, đám người đi về phía bậc thang.
- Tất cả đều xếp thành hàng.
Khuôn mặt của Cao Thao nghiêm túc cất giọng hô to.
Thành Phòng Quân đứng trên pháo đài của Thiên Môn Lâu, cầm trong tay nỏ quân dụng, tư thế như đã sẵn sàng đón quân địch, tùy thời ứng đối tình huống bất ngờ.
- Đội trưởng, trên không có người.
Thành Phòng Quân thấp giọng nói.
Cao Thao ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng Thành Phi Điểu, có mấy điểm đen đang nhanh chóng tới gần.
Một lát sau, ba bóng dáng sau lưng có cánh tiến vào trong tầm mắt mọi người, sau đó còn có ba con chim bay, sau lưng ngồi nhóm Tuần Vệ Mã Khắc.
- Cảnh giới.
Cao Thao cẩn thận hô to.
- Vâng.
- Cùm cụp !
Tên nỏ lên dây cung, nỏ quân dụng nâng lên nhắm vào ngay không trung.
Cao Thao xụ mặt, cho đến khi mục tiêu trên không bắt đầu hạ thấp độ cao, cuối cùng rơi vào trước Thiên Môn Lâu.
- Là ba vị Thiên Sứ Trưởng!
- Tam Thiên Sứ Trưởng, chúc cô buổi sáng tốt lành !
Cư dân Thành Phi Điểu nhiệt tình chào hỏi.
- Chào các ngươi.
Hạ Lạc thân thiện vẫy tay.
- Thiên Sứ Trưởng muốn vào Thành Huyền Vũ sao?
Có người to gan lớn tiếng hỏi.
- Đúng nha.
Hạ Lạc cười nhẹ nhàng gật đầu.
- Nhanh nhường vị trí cho Tam Thiên Sứ Trưởng.
Đám người tự giác tránh ra một vị trí, muốn cho Hạ Lạc tiến vào Thành Huyền Vũ trước.
Hạ Lạc cũng không khách khí, lần này mang theo nhiệm vụ tới, cha sẽ tổ chứ yến tiệc vào buổi trưa, cho nên phải gặp mặt thành chủ Thành Huyền Vũ sớm một chút mới được.
Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái liếc nhau, đi theo sau lưng em gái leo lên Thiên Môn Lâu.
Mã Khắc xụ mặt, mang theo cấp dưới đi theo ở phía sau.
Dọc theo bậc thang hướng về phía trước, không có ngoại lệ, lần này bọn hắn cũng phải tốn tinh thạch hung thú để đổi Văn Điệp Thông Quan.
- Thực sự là phiền phức.
Hạ La Thái bĩu môi, khuôn mặt rất không hài lòng.
- Kiềm chế tính tình.
Hạ Nạp Ân lườm em trai một cái.
- Hừ.
Hạ La Thái nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng.
Hạ Lạc mân mê cái miệng, nửa đùa nửa thật nói:
- Anh ba, nếu không thì ngươi trở về đi.
Hạ La Thái vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ba người cầm Văn Điệp Thông Quan xuyên qua Huyền Không Các, bọn hắn không có mang theo vũ khí, cho nên sau khi kiểm tra đơn giản liền thông qua.
- Lại tới nữa rồi.
Hạ Lạc ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển trên có viết ba chữ Pháo đài Sơn Hải Quan.
- Đi thôi.
Hạ Nạp Ân đi ở phía trước, những người còn lại vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận