Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 840: Còn Nói Sẽ Chuẩn Bị Tiệc Tối Tiếp Đãi Ngài



- Một khi đã như vậy, chúng ta phải đi về trước.

Nguyệt Phi Nhan với Hổ Tây đứng lên, hơi hơi xoay người thi lễ với Tố Cẩm.

- Bạch Ngọc, tặng một chút quà cho khách nhân.

Tố Cẩm nhẹ giọng nói.

- Vâng!

Bạch Ngọc cung kính gật đầu.

Cô quay người lại, đưa tay ra ý bảo:

- Hai vị, mời đi theo ta.

Nguyệt Phi Nhan với Hổ Tây một trước một sau rời khỏi phòng, được Bạch Ngọc dẫn rời khỏi Phủ Thành Chủ.

Bạch Ngọc dừng chân một chút, rất thành khẩn nói:

- Hai vị, xin hãy nói với thành chủ của các ngươi, thành chủ của chúng ta rất có hứng thú với trà Tinh Thần ngon nhất, ngài ấy mong muốn được nếm thử một lần.

- Ta sẽ chuyển lời.

Nguyệt Phi Nhan mỉm cười gật đầu.

Cô mở cánh ra, kéo Hổ Tây bay lên trời, rất nhanh đã không còn bóng dáng

……….

Trên lưng Ưng Lửa, Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm ra bên ngoài khoang thuyền làm bằng ngọc lưu ly.

Một lát sau, thân ảnh quen thuộc xuất hiện, cô kinh hỉ hô:

- Các cô ấy đã trở lại.

Mục Lương đứng lên nhìn ra bên ngoài, đã thấy Nguyệt Phi Nhan ôm Hổ Tây, đang lại gần Ưng Lửa.

- Chúng ta đã trở lại.

Hổ Tây vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé, mặt cười đỏ bừng.

- Đừng lộn xộn, coi chừng ngã xuống.

Nguyệt Phi Nhan tức giận nói.

- Ta mang ngươi đi vào.

Hổ Tây đột nhiên nói.

Nguyệt Phi Nhan nghi hoặc hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Ngay sau đó, cô cảm giác thân thể bị một cái gì đó kéo đi, chờ đến khi cô khôi phục lại bình thường, đã thấy mình xuất hiện ở trong khoang thuyền làm bằng pha lê.

- Đây là lần đầu tiên ta sử dụng năng lực ở trên không trung.

Hổ Tây ngây thơ nói.

Cô vừa mới thi triển Dịch Chuyển Tức Thời, mang theo cô gái tóc hồng trực tiếp về tới khoang thuyền lưu ly.

- Ơ, vậy là tiến vào rồi sao?

Nguyệt Phi Nhan vô cùng kinh ngạc hô lên một tiếng.

- Nhiệm vụ của hai người như thế nào rồi?

Mục Lương hỏi về nhiệm vụ đến đưa thiệp mời.

Hổ Tây cười 'hắc hắc', trông rất ngây ngô nói:

- Đối phương đã đồng ý rồi, còn nói sẽ chuẩn bị tiệc tối tiếp đãi ngài.

- Tiệc tối sao…?

Khóe miệng của Mục Lương hơi co giật, anh nhớ tới lần mình tham gia yến hội ở thế giới trước kia, trong đó thường là người ta sẽ không ăn uống được gì đâu.

Ly Nguyệt nhìn thấy sắc mặt cổ quái của anh, dường như cô hiểu được điều gì đó, nhẹ giọng đề nghị:

- Ngươi nên mang theo mấy người Diêu Nhi cùng đi, chắc chắn sẽ ăn uống được dễ dàng hơn trước kia, coi như là một lần trao đổi đồ ăn ngon đi.

- Đúng rồi, cứ làm như vậy đi.

Mục Lương gật đầu đồng ý.

- Ta đi chuẩn bị.

Diêu Nhi ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Vân Hân cũng đi theo vào, hai người bọn họ cùng nhau chuẩn bị đồ ăn ngon cần dùng đến trong tiệc tối.

Nguyệt Phi Nhan bổ sung:

- Mục Lương, thành chủ thành Tấn Nguyên còn rất thích trà Tinh Thần, cô ấy hy vọng có thể nhấm nháp một chút trà loại đặc biệt.

- Có thể.

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

Anh nghĩ, liệu mình có thể từ trà Tinh Thần mà kiếm được một khoản lớn tinh hạch hung thú hay không?

- Ta đi chuẩn bị.

Ly Nguyệt cũng rời đi làm chuẩn bị.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Sắc trời dần tối, Ưng Lửa xuyên qua những tầng mây dày, sau đó đáp xuống ngoại thành cách thành Tấn Nguyên một cây số.

Vù vù......

Gió mạnh thổi cát bay mịt mù.

Ưng Lửa khép lại cánh, nó im lặng cúi xuống.

Mục Lương bước ra khỏi khoang thuyền làm bằng pha lê, anh bên cạnh đám người Hạ Lạc, Ly Nguyệt, Nguyệt Phi Nhan.

Ở dưới chân anh, có một bệ đỡ bằng ngọc lưu ly dày khoảng 5cm, nó đang nâng mọi người lên đi về hướng cổng thành thành Tấn Nguyên.

Ở cổng thành, thủ vệ sớm đã dàn sẵn trận địa như đón quân địch, vẻ mặt bọn họ khẩn trương nhìn chăm chú vào đám người Mục Lương đang tới gần.

Vẻ mặt Bạch Ngọc vô cùng nghiêm túc, sau khi cô nhìn thấy bên cạnh Mục Lương là hai người Nguyệt Phi Nhan và Hổ Tây, lúc đó cô mới xác định được thân phận của đối phương.

- Các hạ là thành chủ Thành Huyền Vũ sao?

Cô nghiêm mặt hỏi.

- Đúng vậy.

Ánh mắt Mục Lương bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt đấy khiến cho Bạch Ngọc cảm thấy chấn động tinh thần, cô có cảm giác như mình đang bị man thú hoang cổ nhắm tới, sợ hãi đến nỗi toàn thân đều cứng ngắc.

- Các hạ, đừng ngẩn người như vậy.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói.

- Thật có lỗi.

Lúc này, Bạch Ngọc mới lấy lại được tinh thần, vẻ nghiêm túc trên mặt cô không còn nữa, thay vào đó là sự kính nể.

Sau khi trải qua một màn vừa rồi, cô dám xác định, thực lực của người trước mắt này chắc chắn mạnh mẽ hơn thành chủ.

- Các hạ, xin theo ta đến.

Bạch Ngọc cung kính đưa tay ra ý bảo.

- Được.

Mục Lương khống chế bệ đỡ bằng ngọc lưu ly, nâng mấy người con gái cùng tiến vào bên trong thành Tấn Nguyên.

Tốc độ đi đường của Bạch Ngọc cũng không nhanh, nhất là phía sau cô còn có đám người Mục Lương đi theo, cho nên cô lại càng bước đi rất chậm.

- Các hạ, ta giúp ngươi một phen.

Mục Lương bình tĩnh mở miệng.

Không đợi cô ấy từ chối, anh đã điều khiển trọng lực bao phủ trên người cô ấy.

Ngay sau đó, trọng lực được thay đổi, Bạch Ngọc bị một cỗ lực lượng vô hình giúp đỡ tiến về phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt Phủ Thành Chủ.

Sắc mặt Bạch Ngọc trắng bệch, cô ấy nhìn Mục Lương với ánh mắt càng thêm kính sợ.

- Thành chủ các hạ, xin mời đi theo ta.

Cô ấy càng thêm cung kính, đưa tay ra hiệu.

- Được.

Mục Lương lạnh nhạt lên tiếng, bệ đỡ bằng pha lê dưới chân biến mất, anh cất bước đi vào Phủ Thành Chủ.

- Nơi này chính là Phủ Thành Chủ thành Tấn Nguyên sao? Thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Hạ Lạc giống như đang xem bảo vật trong bảo khố, đông nhìn tây xem sờ loạn khắp nơi.

Nguyệt Phi Nhan nhẹ giọng hỏi một câu:

- Có đẹp bằng Cung điện ở khu Trung Ương thành Huyền Vũ không?

- Khẳng định là không.

Hạ Lạc không chút do dự lắc đầu.

Cung điện ở Trung Ương thành Huyền Vũ, là kiến trúc đẹp nhất mà cô từng thấy, trước giờ không có một loại kiến trúc nào sánh bằng nó.

- Khi vào trong hạn chế nói chuyện nhé.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở nói.

- Vâng, ta đã biết.

Hạ Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đồng thời đưa lên miệng làm một động tác giữ im lặng.

Sảnh tổ chức yến hội nằm ở giữa Phủ Thành Chủ. Lúc này, nơi đó đang ngập tràn ánh lửa, trên bàn tiệc dài đã được bày đầy thịt, còn có vài chén ngâm một loại quả màu vàng nhạt.

Ở ghế chính giữa bàn tiệc, Tố Cẩm vẫn mặc một bộ quần áo màu trắng, đã được tỉ mỉ lựa chọn qua, vẫn trắng tinh nhưng không mất đi vẻ thanh lịch. Cô nhìn chăm chú vào cửa yến hội, sau đó Bạch Ngọc dẫn theo đám người Mục Lương xuất hiện.

- Các hạ, đã để người đợi lâu.

Mục Lương hơi xin lỗi nói.

- Trời vừa mới tối, các hạ cũng không đến muộn.

Tố Cẩm mỉm cười thật rực rỡ.

Bữa tiệc cô chuẩn bị chính là tiệc tối, tự nhiên là sau khi bầu trời tối đen mới có thể bắt đầu, cho nên Mục Lương không có muộn.

Anh mỉm cười, nhìn người phụ nữ mặc một bộ y phục trắng trước mặt. Cô chính là người có khí chất tao nhã nhất mà anh gặp từ khi đặt chân vào thế giới này.

Tuy rằng, Nguyệt Thấm Lan cũng tao nhã, nhưng vẫn có những khi cô ấy không giữ được bình tĩnh, trong những lúc đó cũng mất đi sự tao nhã cùng đoan trang thường thấy.

- Các hạ, mời ngồi.

Tố Cẩm đưa tay ra hiệu.

- Được.

Mục Lương gật đầu.

Diêu Nhi đi lên phía trước, kéo ghế ra để mời anh ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận