Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3568: Vậy Cha Uống Sữa Thú Của Ta Không?

Ưu hoá đổi mới có thể thông qua máy xử lý ma pháp chuyển vận hoàn thành đổi mới đối với toàn bộ điện thoại di động ma huyễn.

- A cáp -

Mục Lương đứng lên, duỗi người đi về phía phòng tắm.

- Cọt kẹt -

Một lúc sau, cửa thư phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Mục Cảnh Lam ló đầu vào, nhìn lướt qua không thấy Mục Lương đâu.

- Cha?

Mục Cảnh Lam ‌ nói nhỏ.

Trong phòng tắm, Mục Lương đang tắm chợt khựng lại.

Mục Cảnh Lam chớp chớp mắt, đóng cửa thư phòng rời đi.

Cô vội vã ngồi dậy.

- Đã biết, ngươi về ngủ trước đi.

- Tiểu Cảnh?

Tiểu Cảnh đã gần một tháng, phương diện nói còn mạnh hơn Mục Phương Tiên trước đó rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể nói câu ngắn gọn, tốc độ biết chữ cũng nhanh đến kinh người.

- Tiểu Cảnh, ngươi vừa đi đâu vậy?

- Cha, mẹ nhớ ngươi.

- Mẹ, ta đã trở về rồi.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, giọng nói vang lên trong đầu con trai:

Mục Cảnh Lam lại lên tiếng lần nữa.

Trong Thiên Điện, Nguyệt Thấm Lan mới rửa mặt chải đầu xong, cởi giày lên giường nằm xuống, mới phát hiện con trai không ở trên giường.

- Mẹ, ta đi tìm cha.

- Ồ.

Mục Cảnh Lam nhẹ nhàng đáp.

Giọng nói mềm mại vang lên, Mục Cảnh Lam trở lại trong Thiên Điện.

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi.

Nghe được lời này, đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn trả lời.

- Ta cảm nhận được nha.

- Sao vậy, nhớ cha à?

- Mẹ, chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan ôm con trai lên giường, ưu nhã hỏi:

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ lên tiếng.

- Chờ cái gì?

Mục Cảnh Lam lắc đầu.

- Là mẹ nhớ cha.

Nguyệt Thấm Lan hơi co giật khóe miệng, đúng là mấy ngày này cô rất hiếm khi gặp Mục Lương, bên Cục Quản Lý quá nhiều chuyện phải lo liệu, nam nhân cũng phải lo việc ưu hóa điện thoại di động ma huyễn.

- Được rồi, chúng ta mau ngủ đi.

Cô cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu con trai.

-...

Mục Cảnh Lam lắc đầu, thanh thúy nói:

- Ai dạy ngươi nói những lời này?

Cô dở khóc dở cười nói:

- Cọt kẹt -

Ngay sau đó, cửa Thiên Điện bị đẩy ra.

- Cha ngủ chung với chúng ta nha.

Mục Cảnh Lam cười khanh khách nói. ...

- A cáp -

Trong cung điện, Nguyệt Phi Nhan đi ra khỏi Thiên Điện, trên mặt còn có vết tích của giấc ngủ, một bộ dáng còn buồn ngủ.

- Tiểu thư Phi Nhan, chào buổi sáng.

Đám người Ba Phù ngoan ngoãn chào hỏi.

Nguyệt Phi Nhan ngáp nói:

Tiểu Tử nói với giọng điệu không xác định:

Trên danh nghĩa cô cũng là chị của Mục Cảnh Lam, mặc dù không phải là ruột thịt của Nguyệt Thấm Lan và Mục Lương.

- Thôi bỏ đi, chắc là Tiểu Cảnh sẽ không trách ta không đi phải không?

Nguyệt Phi Nhan thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

Cô gái tóc đỏ vừa mới tỉnh dậy, còn chưa chải đầu và thay quần áo, đợi cô ấy trang điểm xong đến Đại Hội Đường, có lẽ các khách mời đã sắp ăn no.

Tiểu Tử nhắc nhở.

Tiểu Tử đáp lại một câu.

- Hả, đi Đại Hội Đường làm gì?

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Tiểu Tử chớp chớp mắt, hỏi dò:

- Hôm nay là tiệc đầy tháng của vương tử điện hạ, chắc là tiểu thư Phi Nhan sẽ không quên chứ?

-... A, ta thật sự quên mất!

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy lộ ra thần sắc phát điên.

Cô vội vã nhìn về phía đồng hồ quả lắc trong sảnh chính, hiện tại đã là mười giờ sáng, tiệc đầy tháng đã bắt đầu được một giờ.

- Tiểu thư Phi Nhan, bây giờ đi Đại Hội Đường đã quá muộn.

- Bệ hạ và vương hậu đi Đại Hội Đường rồi ạ.

- Mục Lương và mẹ ta đâu rồi?

Nguyệt Phi Nhan giơ tay lên gãi đầu, thuận miệng hỏi:

Ba Phù đáp một tiếng, sau đó xoay người đi pha trà.

- Tốt.

- Chào buổi sáng, cho ta một ly trà sinh mệnh.

- Hẳn là điện hạ sẽ không đâu...

- Hai ngày trước hắn còn nhắc nhở ta phải đi.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.

Tiểu Tử lộ ra vẻ mặt thương hại mà không giúp gì được, nhỏ giọng nói:

- Nếu là vậy thì lấy tính cách của tiểu điện hạ, hắn sẽ không để ý tới ngươi mấy ngày.

- Ta biết.

Nguyệt Phi Nhan kéo dài giọng lên tiếng.

Mục Cảnh Lam tương đối thông minh, đã có tính cách của riêng mình.

Tiểu Tử đề nghị:

- Không sao, chờ qua mấy ngày nữa là tốt rồi, tiểu thư lại đọc truyện buổi tối cho điện hạ vài đêm, đến lúc đó hắn sẽ không trách ngươi.

Bắt đầu từ nửa tháng trước, mỗi lần trước khi Mục Cảnh Lam ngủ đều có người đọc sách cho hắn, không phải Nguyệt Thấm Lan thì chính là nhóm hầu gái.

-... Ta tự bế, cảm ơn.

Nguyệt Phi Nhan vạch đen đầy đầu.

- Ta có sách truyện, tiểu thư Phi Nhan có cần không?

Trong mắt Tiểu Tử hiện lên ý cười.

Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Cần, cho ta đi.

- Tốt.

Tiểu Tử khẽ cười một tiếng, xoay người đi lấy sách truyện.

- Ngươi mới vừa cười phải không?

Nguyệt Phi Nhan đỏ mặt hỏi.

Tiểu Tử nhịn cười lắc đầu:

- Không có, tiểu thư Phi Nhan nghe lầm rồi.

Nguyệt Phi Nhan không tin nói:

- Rõ ràng là ngươi có.

Tiểu Tử vừa bước nhanh vừa trả lời:

- Không có, không có, không có.

Trong lòng Nguyệt Phi Nhan phiền muộn, nhưng không có cách nào khác, em trai của mình thì phải sủng ái thôi, hơn nữa hắn còn là bảo bối của mọi người.

Cô nhìn về phía tường sảnh chính trong cung điện, nơi đó treo một tấm ảnh gia đình khổng lồ, đám người Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lan, Mễ Nặc đều ở đây, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.

Nguyệt Thấm Lan ôm Mục Cảnh Lam, Hồ Tiên thì ôm Mục Phương Tiên, hai người đứng ở hai bên Mục Lương, Ly Nguyệt thì đứng sườn bên phải.

- Thật tốt.

Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lóe lên.

- Tiểu thư Phi Nhan, uống trà đi.

Ba Phù trở về, đưa trà nóng cho cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Phi Nhan uống một ngụm trà nóng, hỏi:

- Mấy người Mục Lương có nói khi nào trở về không?

- Chắc là sẽ trở về trước bữa trưa.

Ba Phù đáp với giọng điệu không xác định.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Phi Nhan trầm tư một lát, cô dự định thu dọn một chút, chờ một chút nữa đi dỗ Mục Cảnh Lam.

Bên kia, trước cửa Đại Hội Đường.

Mục Lương ôm con trai ngồi vào ghế sau xe hơi, Nguyệt Thấm Lan cũng đi theo vào.

Ny Cát Sa ngồi vào chỗ tài xế, đảo bánh lái hướng về phía Thánh Thụ, cùng với đội xe máy hộ vệ Trung Ương chạy trở về Khu Vực Trung Ương.

Tiệc đầy tháng đã bắt đầu được ba giờ, Mục Lương đã xã giao qua, các khách mời còn lại có thể tự do hoạt động.

- Cha, ta muốn uống rượu.

Mục Cảnh Lam vểnh miệng, dáng vẻ ủy khuất.

Trong yến hội, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với các loại rượu thơm nức mũi, đáng tiếc Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan không cho hắn uống.

- Không được, ngươi còn quá nhỏ.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận