Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 405: Cách Nghênh Đón Này Có Hơi Dọa Người

Lần này, hắn mang theo nhiệm vụ tới, muốn tiến hành giao dịch lớn với thành Huyền Vũ, việc này cần đàm luận với Mục Lương.
- Này, anh , đó là thành Huyền Vũ sao?
Đột nhiên Hạ Lạc hô lên.
Cô chỉ tay vào ở cuối tầm mắt đường chân trời, nơi đó có một tòa núi nhỏ đang di động với tốc độ đều đặn.
- Có lẽ không phải đâu!
Hạ Nạp Ân mày nhăn lại.
- Ca, Phi Điểu hạ thấp độ cao.
Hạ Lạc nhìn về phía Hùng Điểu chuyển hàng.
Hùng Điểu đang chậm rãi đáp xuống, mục tiêu chính là núi nhỏ đang di động ở đường chân trời ở nơi xa xa kia.
Chờ tới khi bọn họ tới gần ngọn núi nhỏ kia, mới nhìn rõ là một con Man Thú Hoang Cổ to lớn.
- Anh, thật sự là thành Huyền Vũ, ta nhận ra cây Thánh Thụ kia.
Hạ Lạc vui vẻ nói.
Đoàn quân Phi Điểu đến gần mới mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh thành Huyền Vũ.
- Sao lại trở nên to lớn như thế chứ?
Hạ Nạp Ân trợn to mắt, bị sự thay đổi của thành Huyền Vũ dọa cho ngây người.
- Lớn hơn rất nhiều lần.
Đôi mắt đẹp màu cam của Hạ Lạc tỏa sáng, càng không thể chờ đợi thêm nữa.
Hạ Nạp Ân chấn động tinh thần, hơn một tháng không thấy, thành Huyền Vũ đã có sự biến hóa long trời lở đất rồi, làm sao lại thành như vậy?
- Anh, chúng ta đi xuống đi.
Hạ Lạc đập cánh, muốn đâm đầu thẳng xuống vào trong thành Huyền Vũ.
- Chờ một chút... Trước hết sai người đi thông báo một tiếng đã.
Hạ Nạp Ân gọi em gái lại.
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh nhạt hô:
- Mã Khắc, xuống dưới thông báo một tiếng.
- Vâng.
Mã Khắc cung kính đáp, điều khiển Phi Điểu bay về phía thành Huyền Vũ.
Trên Sơn Hải Quan, thành Huyền Vũ.
Vệ Cảnh nhận được bẩm báo từ thủ hạ, nói có Phi Điểu tới gần, vì vậy đi ra khỏi pháo đài để kiểm tra.
Hắn cầm ống nhòm nhìn lên trời, có thể thấy rõ Phi Điểu đang đến gần, còn có Mã Khắc ở trên lưng nó.
- Tuần vệ Phi Điểu của thành Phi Điểu.
Vệ Cảnh nhận ra Mã Khắc, ban đầu khi còn ở thành Phi Điểu, đã từng có vài lần được gặp.
Hắn buông ống nhòm, hô một tiếng:
- Sẵn sàng, cảnh giới.
Bất kể đối phương là ai thì cũng không thể buông lỏng cảnh giác.
- Cùm cụp !
Quân nỏ nâng lên, tên nỏ nhắm ngay bầu trời…
Mã Khắc cảm thấy da đầu tê dại, cách nghênh đón này có hơi dọa người.
Hắn vội vã mở miệng lớn tiếng hô:
- Chúng ta là thương đội đến từ thành Phi Điểu, muốn vào Phố Buôn Bán để giao dịch.
- Ngươi xuống đây đi.
Vệ Cảnh đứng ở trên tường thành hô…
- Được.
Mã Khắc thầm lo lắng đáp.
Hắn giơ tay vỗ xuống đầu Phi Điểu, để nó giảm cao độ xuống, hạ xuống quảng trường nhỏ của Sơn Hải Quan.
Vệ Cảnh từ xuống khỏi tường thành, nghiêm túc đi về phía Mã Khắc.
- Lại gặp nhau rồi.
Lòng bàn tay của Mã Khắc đã đổ mồ hôi, xoay người đi xuống khỏi Phi Điểu.
Hắn còn nhớ Vệ Cảnh là ai, đã gặp không chỉ một lần.
Vệ Cảnh gật đầu, xem như đáp lại lời chào hỏi của Mã Khắc.
Hắn chỉ vào đàn Phi Điểu đang quanh quẩn trên trời, hỏi:
- Đó đều là người của thành Phi Điểu sao?
- Hầu hết là thương nhân của thành Phi Điểu.
Mã Khắc giải thích.
- Ngươi biết quy tắc vào thành, bọn họ muốn vào Phố Buôn Bán, phải tiến hành các trình tự.
Vệ Cảnh nghiêm túc khuôn mặt nói.
- Ta biết rồi.
Mã Khắc liên tục gật đầu.
- Vậy hãy để cho bọn họ xuống đây đi.
Vệ Cảnh lui lại hai bước.
- Được.
Mã Khắc thở phào.
Hắn phóng người lên Phi Điểu, điều khiển Phi Điểu bay lên trời, bay về phía đàn Phi Điểu trên không trung.
Vệ Cảnh nghiêng đầu phân phó xuống dưới:
- Đi, gọi nhân viên phục vụ ở Thiên Môn Lâu lên đây, tiến hành đăng ký và cấp Văn Điệp Thông Quan cho bọn họ.
- Vâng.
Một gã Thành Phòng Quân chào một cái, xoay người chạy xuống khỏi sân thượng, chạy tới Huyền Không Các và Thiên Môn Lâu.
Năm phút sau.
Đàn Phi Điểu trên bầu trời bắt đầu phi xuống phía dưới, lần lượt đáp xuống sân thượng của Sơn Hải Quan.
- Cuối cùng đã tới.
Hạ Lạc duỗi người, con ngươi màu cam nhìn về phía pháo đài Sơn Hải Quan quen thuộc.
- Mời xếp thành hàng, phối hợp kiểm tra và đăng ký, có Văn Điệp Thông Quan thì mới có thể đi vào thành.
Vệ Cảnh cao giọng hô.
20 tên Thành Phòng Quân xuất hiện, bắt đầu duy trì trật tự, chia nhóm người đến từ thành Phi Điểu thành năm nhóm, lần lượt xếp hàng tiến hành đăng ký.
Trình tự giống nhau, thu phí vào thành, cấp cho Văn Điệp Thông Quan, lại tiến hành kiểm tra tùy thân, không cho phép mang theo vũ khí vào thành.
Thương nhân tới lần này phần lớn đều là người đã từng tới thành Huyền Vũ.
Bọn họ không còn xa lạ gì với 'phí vào thành’và 'Văn Điệp Thông Quan’ nữa, thậm chí còn rất hợp tác, muốn mau chóng có thể vào thành để mua sắm.
Hạ Lạc, Hạ Nạp Ân là người đầu tiên lên đăng ký, cầm Văn Điệp Thông Quan đi qua Sơn Hải Quan, đi tới Phố Buôn Bán.
- Anh, dường như đã mở thêm rất nhiều tiệm mới.
Hai mắt của Hạ Lạc tỏa sáng lấp lánh.
Cô vẫn ngắm nhìn các cửa hàng xung quanh, thấy rất nhiều cửa hàng mặt tiền xa lạ, Tiệm Đồ Uống Lạnh, Cửa Hàng Bánh Bao, Quầy Trái Cây.
- Phố Buôn Bán hoan nghênh mọi người.
Một giọng nói quyến rũ truyền đến.
Hồ Tiên bước ra khỏi Tiệm Đồ Uống Lạnh, trong tay cầm theo trà sữa trân châu, nghênh đón anh em Hạ gia.
- Ngươi là?
Hạ Lạc chớp đôi mắt to, quan sát Hồ Tiên.
Hạ Nạp Ân nhìn đến ngây người, bị vẻ đẹp quyến rũ của Hồ Tiên hấp dẫn.
- Hồ Tiên, người quản lý của Phố Buôn Bán.
Hồ Tiên quyến rũ cười một tiếng.
- Ta là Hạ Lạc, vị này là anh của ta, Hạ Nạp Ân.
Hạ Lạc cười tươi như hoa, tự giới thiệu.
- Xin chào em gái.
Hồ Tiên liếc mắt nhìn Hạ Nạp Ân đang ngẩn người, đáy mắt hiện lên một tia lạnh nhạt.
- Anh, ngươi làm sao vậy?
Hạ Lạc nhíu miệng, đưa tay nhéo bên hông anh mình một cái.
- Khụ khụ, không có gì.
Hạ Nạp Ân ho khan hai tiếng, vội vã lấy lại tinh thần, bên thắt lưng mơ hồ có cảm giác đau truyền đến.
- Chị Hồ Tiên, chúng ta muốn gặp Mục Lương các hạ.
Hạ Lạc dùng chất giọng trong trẻo nói.
Hồ Tiên cau mày lại, nghi hoặc hỏi:
- Gặp Mục Lương, có chuyện gì không?
- Có giao dịch cần đàm phán.
Hạ Nạp Ân ôn nhã nói.
Hồ Tiên chớp chớp tròng mắt màu đỏ, híp mắt hỏi:
- Ta là người quản lý Phố Buôn Bán, có giao dịch gì mà không thể đàm luận với ta chứ?
- Chuyện này... Lượng giao dịch rất lớn, chúng ta muốn trao đổi ổn thỏa với Mục Lương các hạ.
Hạ Nạp Ân khách khí nói.
- Vậy thì đi theo ta.
Hồ Tiên tùy ý giơ tay lên vẫy vẫy, xoay người thướt tha đi về phía Úng Thành.
- Anh, giống như ngươi đã nói sai gì đó.
Hạ Lạc nhìn anh mình nhỏ giọng nói nhỏ.
- …
Hạ Nạp Ân nhếch miệng, bất đắc dĩ cười khổ.
Ba người đi qua Úng thành, đi vào ngoại thành, dọc theo con đường chính đi về phía Trung ương.
- Oa ô, thực sự đã thay đổi rất lớn.
Dọc theo đường đi Hạ Lạc đều không ngừng thán phục.
- Các ngươi từng tới thành Huyền Vũ sao?
Hồ Tiên quay đầu hỏi.
- Đương nhiên, thành Huyền Vũ từng dừng ở thành Phi Điểu chúng ta một đoạn thời gian.
Hạ Lạc như quen thân trò chuyện với Hồ Tiên.
- Các ngươi là người của Hạ gia ở thành Phi Điểu?
Con ngươi màu đỏ của Hồ Tiên khẽ lóe sáng.
Cô nhớ tới điểm đặc thù của Hạ gia ở thành Phi Điểu, đó chính là sau lưng có cánh.
- Ừm.
Hạ Lạc ngây thơ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận