Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1832: Phải Chiêu Nạp Hiền Tài...



Nguyệt Thấm Lan nghẹn lời, sau đó hỏi sang một vấn đề khác:

- Chúng ta có nên thông báo việc này cho Hi Bối Kỳ không?

- Chờ cô ấy trở lại rồi nói sau.

Mục Lương nhàn nhạt trả lời.

- Cũng tốt, mặt đối mặt sẽ tương đối dễ nói hơn.

Nguyệt Thấm Lan ghi nhớ ở trong lòng.

Mười ngón tay của Mục Lương đan chéo nhau, quay đầu hỏi cô gái ưu nhã:

- Bên thành Y Lê có truyền tin tức tới sao?

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Tạm thời thì chưa, nhưng Ly Nguyệt có nói qua, bên trong thành Y Lê xuất hiện rất nhiều cao thủ, chắc là thuộc hạ của những thành chủ và quý tộc kia.

- Ừm, mặc kệ bọn hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta là tốt rồi.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Ta đang suy nghĩ, mình có nên nhân cơ hội này để chiêu mộ bọn họ vào thành Huyền Vũ hay không?

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan đảo một vòng.

- Đây không phải là chuyện dễ dàng đâu.

Mục Lương nhíu mày khẽ cười nói:

- Bọn họ không phải người đứng đầu một thành thì cũng là người không phú thì quý, chưa chắc gì sẽ nguyện ý gia nhập thành Huyền Vũ.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, cô nói một cách tự tin:

- Theo như lời ngươi từng nói, tuy hoa đã có chủ, chỉ cần ta kiên nhẫn xới đất, như vậy không có góc tường nào mà ta không đào được, chỉ có cái cuốc không biết nỗ lực.....

- Ngươi lại loạn dùng lời thoại trong kịch bản rồi.

Mục Lương dở khóc dở cười, đây là câu nói của vai ác trong bộ phim gần đây.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Nhưng ta cảm thấy nói rất đúng, không thử một chút thì làm sao biết được, chỉ cần cho đãi ngộ rất tốt, chẳng phải ngay cả Tô Lâm Y Tư cũng bị chúng ta đào tới thành Huyền Vũ đấy sao?

- Vậy ngươi thử xem.

Mục Lương cười một tiếng, lời của cô gái ưu nhã không phải là không có đạo lý.

- Ừm, thử một chút cũng sẽ không tổn thất cái gì.

Nguyệt Thấm Lan nói một cách tràn đầy tự tin.

Anh mỉm cười, không có phản bác.

- Ta phải đi làm việc đây, nếu có việc thì kêu ta.

Nguyệt Thấm Lan thong dong đứng lên, nàng chuẩn bị đến Cục Quản Lý ở Nội Thành.

- Đi đi.

Mục Lương lên tiếng.

Anh rút một trang giấy trắng, chuẩn bị viết kịch bản phim điện ảnh mới.

Thật sự là phim điện ảnh và phim truyền hình quá kiếm lời.

Đầu năm nay không có gì để giải trí, vì thế phim điện ảnh và phim truyền hình vô cùng được hoan nghênh.

- Không được rồi, nên tìm người giúp ta viết kịch bản mới được...

Tay cầm bút chì của Mục Lương chợt khựng lại.

Sau này phim điện ảnh và phim truyền hình sẽ càng ngày càng nhiều, không thể chỉ có một mình anh viết toàn bộ kịch bản được, như vậy quá hao phí thời gian và sức lực.

- Ngải Lỵ Na có thiên phú về phương diện này, có thể suy xét bồi dưỡng cô ấy.

- Nhưng ngày thường cô ấy còn phải huấn luyện, không thể tập trung viết kịch bản được, xem ra vẫn phải tìm người chuyên môn tới viết thôi.

- Chậc!

Mục Lương cau mày trầm tư, tìm ai tới phụ trách việc viết kịch bản đây?

Anh nghĩ tới Nguyệt Thấm Di và Tuyết Cơ, cả hai đều là diễn viên và đạo diễn tốt, nhưng không nhất định là biên kịch tốt, không thể trông cậy vào hai người đó viết kịch bản.

- Phải chiêu nạp hiền tài...

Mục Lương than nhẹ một tiếng, cầm bút máy viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Anh muốn chiêu mộ người có năng lực sáng tác ở ngoài kia, chuyên môn tới viết kịch bản.

Xoẹt xoẹt xoẹt~~~

Mục Lương viết ra từng cái yêu cầu, chuẩn bị phân phó Xưởng In Ấn đăng mục tuyển dụng trên báo chí.

Sau khi làm xong việc này thì anh mới tiếp tục viết kịch bản, tránh việc Nguyệt Thấm Di quay phim truyền hình xong rồi thì không có cái gì để quay tiếp.

- May mắn là trí nhớ của ta rất tốt.

Mục Lương lẩm bẩm, bút chì trong tay không ngừng nghỉ, từng hàng chữ nhỏ ngay ngắn xuất hiện ở trên giấy.

Kiếp trước anh đọc không ít tiểu thuyết, cũng xem rất nhiều phim điện ảnh, từ khi thuộc tính bốn chiều tăng cường thì trí nhớ siêu cường đã khiến anh nhớ rõ những thứ mà mình từng xem qua.

Việc mà Mục Lương phải làm là tiến hành “bản thổ hóa” nội dung, khiến cho kịch bản càng thêm thích hợp thế giới này.

Ví dụ như câu chuyện Người Đẹp Và Quái Vật, hắn có thể thay đổi quái vật thành người thú hoặc nửa người thú, vừa có thể tuyên dương sự tốt đẹp của tình yêu vừa có thể đề xướng bình đẳng nhân quyền.

- Ta thật là một thiên tài.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên, vùi đầu viết cực nhanh.

Sau mười mấy phút hí hoáy, vì để gia tăng tốc độ, hắn bắt đầu thi triển năng lực Ba Đầu Sáu Tay, đồng thời viết ba kịch bản cùng một lúc.

Mãi cho đến giờ ăn thì ba cái kịch bản đã viết được phân nửa, trên bàn đã có một xấp giấy dày ba mươi mấy trang.

- Hôm nay, tạm thời tới đây thôi.

Mục Lương bẻ cổ, đầu và cánh tay dư thừa biến mất.

Anh đứng dậy rời đi thư phòng, chuẩn bị đến phòng ăn thưởng thức mỹ thực, tiểu hầu gái đã tới gọi anh hai lần rồi.

…………..

Tuần Cảnh Vệ trong Nội Thành.

Trình Mâu mới ăn cơm trưa xong, hắn đội mũ cảnh sát, mang theo Tuần Cảnh chuẩn bị đi ra ngoài tuần tra đường phố.

Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này, một tiểu đội Tuần Cảnh tám người đã trở về, phía sau là bốn gã người thú.

Trên người bốn gã người thú đều có thương tích, lúc này cả bốn đều cúi đầu ủ rũ, hai tay và hai chân đều bị còng lại để hạn chế hành động.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trình Mâu cau mày hỏi.

- Phó vệ trưởng, vẫn là bởi vì đánh lộn ẩu đả.

Tuần Cảnh giải thích.

- Phó vệ trưởng, những người thú và nửa người thú này tinh lực quá dư thừa, một chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể vung tay đánh nhau rồi.

Một vị Tuần Cảnh khác nói.

Trình Mâu nhức đầu hỏi:

- Vì chuyện gì mà đánh nhau?

Tuần Cảnh giơ tay vỗ đầu một tên người thú, tức giận nói:

- Đang hỏi các ngươi đấy!

Người thú đầu heo nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hắn nói ta miệng thối, như vậy sao mà nhẫn nhịn được chứ?

- Hừ, ta chỉ nói sự thật mà thôi, ngươi vừa mở miệng thì mùi hôi đã bay ra.

Người thú đầu trâu thở phì phò nói, hai lỗ mũi như ống phun khói.

- Cái gì? Miệng của ngươi còn thối hơn ta...

Người thú đầu heo tức giận mắng.

-...

Trình Mâu co giật khóe miệng, đầu đầy vạch đen, đánh nhau chỉ bởi vì lý do ngớ ngẩn này?

Hắn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc quát:

- Tất cả im miệng cho ta, xem ra là các ngươi là quá rảnh rỗi.

-...

Người thú đầu heo và người thú đầu trâu đều thức thời im lặng.

- Nếu miệng thối, vậy đánh răng và súc miệng nhiều hơn, không được thì lại đi mua bí dược chữa thương uống mà không phải đánh lộn.

Trình Mâu tức giận nói.

Hắn bó tay toàn tập, dạo gần đây hắn đã phải xử lý nhiều vụ như vậy rồi, mỗi lý do đều kỳ lạ và vô cùng vớ vẩn.

Trình Mâu nhìn sang hai tên người thú còn lại, nhẫn nhịn hỏi:

- Còn các ngươi thì sao?

- Hắn chê ta xấu xí.

Người thú đầu gà nói với giọng the thé.

- Thì ngươi xấu thật mà.

Người thú đầu vịt liếc xéo đối phương một cái.

Người thú đầu gà trợn trắng mắt, lông trên cổ xù lên, the thé nói:

- Ngươi cũng xấu!

- Ta xinh đẹp hơn ngươi nhiều.

Người thú đầu vịt bĩu môi, bày ra thái độ ta rất cao quý, ngươi rất đê tiện.

- Ngươi...

Người thú đầu gà nghiến răng nghiến lợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận