Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1699: Người Phụ Nữ Hai Lòng



- Có ý gì... Chẳng lẽ thành Huyền Vũ có Luyện Khí Sư cao cấp?

Tập Đặc há to mồm, đoán được gì đó.

Bối Vi Nhân khẽ hất hàm, vẻ mặt kiêu ngạo nói:

- Ừm, Thành chủ đại nhân của bọn là Luyện Khí Sư cao cấp.

Đôi mắt của Tập Đặc trợn tròn, sắc mặt hắn lộ rõ tia khó mà tin được.

Đạp đạp đạp~~~

Lúc này, Thái Khả Khả ôm hòm gỗ lớn đã quay lại, bên trong chứa rất nhiều hàng hóa như chai lọ, vân vân.

Bối Vi Nhân thản nhiên nói:

- Tập Đặc các hạ, những thứ này đều là đặc sản của thành Huyền Vũ, ngươi tìm hiểu một chút đi.

Tập Đặc khôi phục lại tinh thần, khiếp sợ ở trong lòng không hề giảm đi chút nào, sở hữu Luyện Khí Sư cao cấp, chẳng trách lại dám mở Hội đấu giá.

Hắn hít sâu mấy hơi, ép buộc bản thân đem sự chú ý đặt ở trong chiếc rương ở trước mặt.

- Đây là rượu sao?

Đôi mắt của Tập Đặc sáng lên, cầm một chai Lưu Ly lên, bên tròn đựng một chất lỏng xuyên thấu như nước trong. Bối Vi Nhân kiêu ngạo nói:

- Đúng vậy, rượu của thành Huyền Vũ không ai không thích, người đã uống qua đều nói rất ngon.

- Ta có thể nếm thử một chút không?

Tập Đặc cảm thấy hứng thú nói.

- Đương nhiên rồi.

Bối Vi Nhân vừa nói vừa nhận lấy rượu ở trong tay của Tập Đặc.

Cô thuần thục mở nắp chai ra, lấy thêm hai ly rượu, đổ vào hai ly rượu. Hắn nhìn qua cô, sau đó uống một hơi cạn sạch một trong hai ly rượu đó.

- Các hạ rất cẩn thận.

Tập Đặc nhếch miệng lên cười.

Cô ở trước mặt uống trước một ly, đơn giản chính là nói cho hắn biết rượu này không có độc, có thể yên tâm mà uống. Hắn cũng không để ý, một hơi uống cạn sạch ly rượu mà Bối Vi Nhân đưa qua.

Nước rượu vào miệng ấm lạnh, lúc từ yết hầu chảy xuống, sự cay đắng của rượu trắng liền thể hiện ra, chuyện này khiến cho tinh thần của Tập Đặc run rẩy.

Một ly rượu vào bụng, cảm giác dạ dày ấm áp, cơ thể càng ấm áp hơn.

- Rượu ngon, thật sự là rượu ngon.

Tập Đặc tán phục không ngớt.

Bối Vi Nhân giới thiệu những hàng hóa khác:

- Còn có dầu gội đầu, sữa tắm, mỳ chua cay ăn liền...

Tập Đặc nghe chăm chú, tất cả các loại hàng hóa đều cảm thấy có hứng thú.

- Có hứng thú giao dịch không?

Khuôn mặt của Bối Vi Nhân nở nụ cười nói.

Tập Đặc chậm rãi gật đầu, cảm thán nói:

- Có, thành Thiên Bình đúng thật cần những món đồ này.

Bối Vi Nhân lấy ra một quyển sổ và một cây bút máy, hỏi:

- Các hạ cần bao nhiêu, ta sẽ cho người mang đến.

Tập Đặc suy nghĩ một lát, dựa theo các loại hàng hóa không giống nhau, báo ra số lượng khác nhau.

- Được.

Bút chì của Bối Vi Nhân ghi trên giấy vô cùng nhanh.

Động tác viết của Bối Vi Nhân dừng lại, ngước mắt lên, giọng chắc chắn nói:

- Nếu như các hạ có thời gian thì có thể đích thân đến thành Huyền Vũ một chuyến, nơi đó và những thành khác hoàn toàn không giống nhau, ta bảo đảm ngươi sẽ thích nơi đó.

- Ta sẽ đi.

Khuôn mặt nghiêm túc của Tập Đặc gật đầu nói.

Hắn cần Ma cụ cao cấp, vậy nên cũng phải đến thành Huyền Vũ một chuyến, gặp mặt Thành chủ đại nhân ở trong miệng của Bối Vi Nhân.

…………..

- Trở về rồi~~~

Trên Phi thuyền vận chuyển loại nhỏ, khuôn mặt của Ngải Lỵ Na dán trên cửa sổ, nhìn thấy Trà Thụ Sinh Mệnh quen thuộc.

Hồ Tiên cười tươi như hoa trêu ghẹo nói:

- Mới rời khỏi có ba ngày, mà đã nhớ nhung thành Huyền Vũ như thế rồi sao?

Các cô đi theo Mục Lương rời khỏi thành để đi săn bắt Ma thú biển, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.

Trong ba ngày qua, Mục Lương đã săn bắt được hai con Ma thú biển cấp chín, bốn con Ma thú biển cấp tám, Ma thú biển cấp bảy thì càng nhiều hơn.

Ngải Lỵ Na hất cằm lên, như lẽ đương nhiên mà nói:

- Đương nhiên rồi.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng:

- Vậy thì lần sau ra ngoài, sẽ không dẫn theo ngươi nữa.

Ngải Lỵ Na duyên dáng hô to một tiếng, vội vàng nói:

- Không được, ta vẫn muốn ra ngoài, nếu không thì sao mà viết Du ký Mạo hiểm được?

Mục Lương khẽ mỉm cười, mở miệng nói:

- Ta có thể kể lại những chuyện những vật đã gặp cho ngươi nghe, sau đó ngươi viết lại là được.

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói:

- Không được, ta muốn tận mắt nhìn đã xảy ra chuyện gì, mới có thể viết ra được, nội dung cũng sẽ đặc sắc hơn.

- Được được được.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhìn qua cô gái tóc hồng gật đầu.

- Hạ xuống rồi.

Ly Nguyệt nhắc nhở một câu.

Dưới sự điều khiển của cô, Phi thuyền vận chuyển loại nhỏ giảm độ cao xuống, lúc đến gần tán cây của Trà Thụ Sinh Mệnh, những cành cây đều tách ra hai bên, lộ ra một đường đi.

Khi Phi thuyền vận chuyển đi xuyên qua tán cây khổng lồ, thì những cành cây kia mới khôi phục lại bình thường.

Phi thuyền Vận chuyển rơi xuống trên quảng trường ở tầng tám của khu Trung Ương, các người làm từ trong Cung điện đi ra nghênh đón.

Xích~

Cửa buồng của phi thuyền mở ra, đám người Mục Lương xuống thuyền.

- Thành chủ đại nhân, hoan nghênh ngài quay về.

Đám người Vệ Ấu Lan và Tiểu Mật cung kính hành lễ, chỉnh tề nói câu chào đón.

Mục Lương gật đầu tỏ ý, điềm đạm hỏi:

- Ừm, mấy ngày nay có xảy ra chuyện lớn gì không?

- Không có, thành Huyền Vũ rất tốt.

Vệ Ấu Lan khôn khéo nói.

- Yên tâm đi, có ta ở đây.

Nguyệt Thấm Lan từ trong Cung điện đi ra, trên tay còn cầm một ly trà nóng, trong lúc nói chuyện còn uống một ngụm.

Hồ Tiên nhìn thấy ly trà nóng kia, xinh đẹp hỏi:

- Chị Thấm Lan, hôm nay nhàn nhã như thế, không cần đến Cục Quản Lí sao?

- Ta vừa mới trở về.

Nguyệt Thấm Lan trừng mắt một cái.

Âm thanh thanh thúy của Vệ Ấu Lan nói:

- Đại nhân Thấm Lan biết mọi người sắp quay về, nên đã cố ý về trước để đón tiếp.

- Lắm miệng.

Nguyệt Thấm Lan tức giận trừng mắt nhìn qua tiểu hầu gái.

- Có lòng rồi.

Khóe môi của Mục Lương mang theo nụ cười.

- Mẹ thật là tốt.

Nguyệt Phi Nhan cảm động lên tiếng, làm bộ muốn nhào đến Nguyệt Thấm Lan.

- Dừng lại.

Nguyệt Thấm Lan khẽ kêu lên một tiếng, bưng ly trà tránh khỏi hai tay của con gái. Nguyệt Phi Nhan làm nũng nói:

- Mẹ, ôm một chút đi mà~~~

- Mục Lương, ba ngày nay trải qua như thế nào, nói ta nghe thử xem.

Nguyệt Thấm Lan thẳng thắn đổi chủ đề.

Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng lên, ủy khuất lạnh lùng rên lên một tiếng:

- Hừ, phụ nữ dễ thay đổi, mấy ngày trước còn nói là yêu ta.

Nguyệt Thấm Lan nhếch mép lên, có chút bất lực.

- Người phụ nữ hai lòng.

Nguyệt Phi Nhân ủy khuất bĩu môi nhìn qua Nguyệt Thấm Lan, sau đó giả vờ khóc như hoa mà chạy vào trong Cung điện.

- Không đi diễn phim thật là đáng tiếc.

Từ trong thâm tâm của Mục Lươnh cảm thán nói.

- Ừm, ta quyết định ngày mai sẽ đưa con bé đi đóng phim.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói.

- Ý kiến hay.

Mục Lương yên lặng thất sách, bây giờ cô gái tóc đỏ đúng thật đã trở lên diễn sâu hơn. Hoặc có thể nói là đã giải phóng thiên tính của cô gái.

Đám người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong Cung điện.

- Ta đi tắm một cái, mấy ngày nay đều chưa được tắm đàng hoàng.

Hi Bối Kỳ nói xong thì ngửi ngửi mùi ở trên người, lộ ra một khuôn mặt ghét bỏ.

- Ta cũng đi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Ngải Lỵ Na đề nghị:

- Đi ngâm mình trong bồn tắm là được.

- Đúng vậy, đi ngâm mình.

Đôi mắt vàng tím của Hi Bối Kỳ sáng lên, hào hứng đi về phía Thiên điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận