Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1776: Hoan Nghênh Các Ngươi Đến Đây Xem Lễ Lên Ngôi Của Ta



Mục Lương liếc cô một cái rồi bình tĩnh nói:

- Ta chỉ có thể giúp ngươi nhất thời, nhưng không giúp được cả đời, ngươi phải học cách trở thành người cầm quyền càng sớm càng tốt.

- Vâng, ta hiểu rõ.

Trong lòng Tô Lâm Y Tư run lên, vội vàng gật đầu thật mạnh.

Anh nhàn nhạt nói:

- Sau khi ngươi trở thành Nữ vương, đừng quên những gì đã hứa với ta.

- Không đâu, ta đều nhớ kỹ.

Tô Lâm Y Tư chớp chớp đôi mắt đẹp.

Cô nhớ tới lời mà Mục Lương đã nói, một là dành ra một mảnh đất ở thành Y Lê để thành Huyền Vũ xây dựng khu Buôn Bán.

Hai là thuê người dân ở Xóm Nghèo, hỗ trợ xây dựng Phố Buôn Bán và khai thác khoáng thạch Thép Tím.

Mục Lương mỉm cười hỏi:

- Vậy ngươi dự định đưa ta mảnh đất nào?

- Cái này thì phải xem đại nhân thích chỗ nào.

Tô Lâm Y Tư cười tươi như hoa nói.

Mục Lương nói đùa:

- Ta cảm thấy mảnh đất ở hoàng cung này không tệ.

- Có thể nha, nếu đại nhân thay đổi hoàng cung thành khu Buôn Bán thì ta cũng có thể tiếp tục ở chỗ này.

Đôi mắt đẹp của Tô Lâm Y Tư sáng ngời.

Cô suy nghĩ, khu Buôn Bán do thành Huyền Vũ xây dựng nhất định sẽ rất sạch sẽ, hơn nữa còn thi hành pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ, điều này không phải tốt hơn cung điện hiện tại sao?

…………

Nghe được lời nói của Tô Lâm Y Tư, Mục Lương không nhịn được bật cười:

- Ngươi có suy nghĩ rất hay.

- A, ngươi chỉ nói đùa thôi sao?

Tô Lâm Y Tư nhăn mũi lại không vui.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng:

- Ta muốn mảnh đất ở cửa thành phía đông, tường thành Nội Thành phải phá hủy một nửa, khu Buôn Bán sẽ được xây dựng ở giữa Ngoại Thành và Nội Thành.

- Được, không thành vấn đề.

Tô Lâm Y Tư lập tức đồng ý, rồi suy nghĩ một chút, nói:

- Đại nhân, ngài nói cho ta biết ngài muốn bao nhiêu diện tích đất, hiện tại ta sẽ kêu người đến đí dỡ bỏ nhà cửa.

- Đừng nóng vội, ta còn phải trở về thăm dò thực địa nữa.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Tốt thôi.

Tô Lâm Y Tư tiếc nuối gật đầu.

- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nếu rồi có thể mời các quý tộc tiến vào.

Mục Lương bình tĩnh nhắc nhở.

- Ừ.

Tô Lâm Y Tư gật đầu, điều chỉnh tư thế ngồi ở chủ vị để trông uy nghiêm hơn.

Mục Lương vung tay lên, hàng ngàn sợi tơ nhện phụt ra và dính vào nóc nhà, rủ xuống như một tấm rèm, che khuất anh và Ly Nguyệt.

Tô Lâm Y Tư lạnh nhạt nói:

- Kỵ Sĩ Trưởng, cho bọn hắn vào đi.

- Vâng, bệ hạ.

Trương thúc lộ ra biểu cảm nghiêm túc, sau đó xoay người đi ra chủ điện.

Tô Lâm Y Tư ngồi thẳng lưng, chậm rãi hít sâu mấy hơi để bản thân trầm tĩnh trở lại.

- Bình tĩnh, ngươi là người muốn trở thành Nữ vương.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương truyền ra từ phía sau tấm rèm trắng.

Anh có chút buồn cười, bây giờ anh có tính là buông rèm chấp chính không?

- Ta sẽ cố gắng hết sức.

Tô Lâm Y Tư cười khổ một tiếng.

Cộp cộp cộp ~~~

Bên ngoài đại điện truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, Tô Lâm Y Tư vội vàng thu liễm nụ cười trên mặt và ngước mắt nhìn về phía các quý tộc đang đi tới.

Phần lớn đều là người lớn tuổi, bọn hắn vừa bước vào chủ điện thì lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Y Tư.

Đám quý tộc này vốn dĩ không muốn tới, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua thì lại cảm thấy nó có liên quan đến thành Huyền Vũ, cho nên đành phải nhẫn nhịn đi tới đây.

Cộp cộp cộp~~~

- Đây chính là Quốc vương mới à?

Đa Tư chắp tay sau lưng đi vào chủ điện, nhìn về phía Tô Lâm Y Tư với ánh mắt dò xét.

Lão là bá tước, tự nhiên là có thể tới xem lễ.

Chỉ chốc lát sau, trong chủ điện đã có mấy chục người, những người này nhìn về phía chủ vị với ánh mắt nghi ngờ và bắt bẻ.

Hơn một nửa trong số này đều không đồng ý thân phận Nữ vương của Tô Lâm Y Tư, những người còn lại thì cảm thấy ai làm Quốc vương đều không có quan hệ gì với mình.

Có người phát hiện sau rèm tơ nhện có người, nhưng lại không biết đối phương là ai.

Thấy các quý tộc đã vào hết, Tô Lâm Y Tư với giọng uy nghiêm:

- Hoan nghênh các ngươi đến đây xem lễ lên ngôi của ta.

- Ha ha!

Cô vừa dứt lời thì đã có người cười chế nhạo.

Một tên quý tộc lớn tuổi nói:

- Hình như ngươi chỉ mới có thực lực cấp 7 thôi, làm Quốc vương không quá hợp cách đâu.

Lão ta không dùng kính ngữ, càng không thừa nhận thân phận Nữ vương của Tô Lâm Y Tư.

Có người nhanh chóng phụ họa:

- Đúng vậy, thực lực của ngươi chỉ mới cấp 7, nói thế nào thì cũng phải có thực lực cấp 9 trở lên chứ, như vậy lên làm Quốc vương mới đúng quy cách.

Tô Lâm Y Tư nhíu mày, bình tĩnh nói:

- Ta là con gái của Lợi Khách Tu, cũng chính là công chúa trước kia.

Cô yên lặng một hồi, tiếp tục nói:

- Trong số các ngươi, có rất nhiều người đã được cha của ta phong tước vị quý tộc.

Lời này vừa ra, không ít người trong chủ điện đều yên lặng, bọn hắn nhận ra Tô Lâm Y Tư, dáng vẻ của cô giống Lợi Khách Tu năm phần.

Có người yên lặng, nhưng lại có người không chịu nể mặt.

Một tên bá tước khác cười nhạo:

- Xùy, đừng nói với ta là ngươi muốn làm quốc vương chỉ bằng thân phận là công chúa đấy chứ?

Đa Tư liếc gã vừa mở miệng kia, nhìn hắn ta với ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.

- Làm càn!

Trương thúc không khỏi mở miệng quát lớn người kia.

- Thế nào, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

Tên bá tước mở miệng trừng Trương thúc một cái.

Phía sau rèm tơ nhện, Mục Lương mở miệng:

- Vậy ngươi cảm thấy hạng người gì mới có thể làm quốc vương?

- Ngươi là ai?

Bá tước nhíu mày quát lớn.

- Các hạ nói chuyện không cần hét lên như thế, sẽ ảnh hưởng hòa khí.

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh như nước.

Bá tước hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Hừ, vậy thì còn phải xem ngươi có đáng được ta đối đãi hòa khí hay không?

- Quá phách lối.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.

Mục Lương ngăn chặn tay cầm trường cung của cô gái tóc bạc, anh ngước mắt nhìn xuyên qua rèm tơ nhện:

- Trả lời vấn đề của ta.

Bá tước ngạo nghễ nói:

- Muốn làm quốc vương, vậy trước tiên phải khiến chúng ta tin phục, chỉ dựa vào thân phận công chúa thôi là không đủ.

- Khiến các ngươi tin phục….

Tô Lâm Y Tư nghiến răng, nếu như thực lực của cô đủ mạnh thì bây giờ đã chụp chết lão ta bằng một cái tát rồi.

- Cái này thì đơn giản thôi.

Mục Lương khẽ cười một tiếng.

Ngay sau đó, một uy áp kinh khủng từ sau rèm tơ nhện truyền ra và bao phủ toàn bộ đám quý tộc.

Trong phút chốc, tất cả quý tộc đồng loạt xụi lơ quỳ xuống đất, giống như có một ngọn núi lớn đè ở trên người, khiến bọn hắn không tài nào thở nổi.

Đa Tư nằm trên mặt đất, quật cường quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc Mục Lương phóng thích uy áp của mình thì rèm tơ nhện cũng vì thế mà bay lên, khi Đa Tư nhìn thấy mặt của đối phương thì không khỏi há hốc mồm sửng sốt, đây không phải là Mục Lương từng uống rượu với mình sao?

Nhưng rất nhanh hắn không cách nào phân tâm được nữa, uy áp trên người sắp ép sập hắn, tim cũng mau chóng ngừng đập.

Máu trong người đám quý tộc như sắp trào ra, trái tim như muốn nổ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận