Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1547: May Mắn Trong Bất Hạnh



Rầm rầm~~

Nó vẫy xúc tu và tiếp tục đánh vào thân thuyền vận chuyển.

May mắn thay phi thuyền vận chuyển là một ma cụ cấp cao, thân tàu đủ cứng để chống chọi với công kích của hung thú biển cấp tám. Trên một con tàu vũ trụ vận chuyển khác, đôi mắt vàng của Hi Bối Kỳ chuyển sang màu máu, sau lưng mọc ra đôi cánh.

Cô vội vàng bay lên trời cùng Nguyệt Phi Nhan tụ hợp.

- Làm sao bây giờ?

Cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Nguyệt Phi Nhan lạnh lùng nói:

- Dùng ma cụ đại bác oanh tạc nó.

- Này, hay dùng ma cụ đại bác giải quyết nó càng sớm càng tốt.

Hạ Lạc và Bối Kỳ gật đầu đồng ý.

Cả hai tung cánh trở lại phi thuyền vận chuyển và tự truyền đạt mệnh lệnh cho nhau một cách có trật tự.

Đồng Đồng Đồng ~ ~ ~

Hai đội binh lính không quân cưỡi ong thợ bay lên trời, lấy bom và nỏ quân sự tấn công hung thú biển bậc tám.

- Lấy thịt nó làm thịt nướng.

Nguyệt Phi Nhan hừ lạnh.

Cô lấy quạt Chu Tước ra, mở ra sử dụng quạt mạnh một phát, sóng nhiệt trào ra, quả cầu lửa to lớn đập vào hung thú biểnbậc tám.

Bùm!!

Quả cầu lửa to lớn đập xuống, đánh vào con hung thú biểnbậc tám với độ chính xác cao.

- Đánh trúng!

Trong mắt Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia vui mừng.

Chiếc quạt Chu Tước trên tay cô liên tục vung ra bảy tám lần, những quả cầu lửa rơi ra từng mảnh.

Gầm gầm ~~ Con bạch tuột kia nổi giận đùng đùng, mười mấy cái xúc tu đánh tới cô gái tóc đỏ.

- Đánh không được!!

Giày chạy nhanh trên chân Nguyệt Phi Nhan sáng lên, cô phát ra tốc độ gấp tám lần, vỗ cánh tránh khỏi công kích của hải thú.

Cô né qua né lại trên không, mấy lần né đòn tấn công của nó.

Bùm!!

- Nướng nó.

Nguyệt Phi Nhan phấn khích vẫy chiếc quạt Chu Tước.

Á ~~~~

Đột nhiên, một cột nước khổng lồ phóng lên trời và đập thẳng về phía cô gái tóc đỏ.

Nguyệt Phi Nhan sắc mặt thay đổi, quạt Chu Tước trong tay đập mạnh, thân thể bị cột nước đánh trúng bay ra ngoài.

- Phi Nhan!!

Hạ Lạc thốt lên, vỗ cánh bay lên không trung, đuổi theo cô gái tóc đỏ đang bay ra ngược ra ngoài.

- Chết tiệt, nã pháo đi.

Hi Bối Kỳ hét lớn.

Bùm Bùm Bùm~~~

Trống trận Huyền Vũ vang vọng cả bầu trời, phát ra hiệu lệnh bắn đại bác.

Ma cụ đại bác đã chuyển hướng, họng súng nhắm vào hung thú biển cấp tám.

Rầm rầm rầm ~ ~ ~

Ma cụ đại pháo trên hai phi thuyền vận chuyển đồng thời bắn ra, đạn pháo bắn vào con bạch tuột kia. Tiếng gầm liên tục vang lên, ngọn lửa bắn lên trời, hung thú biển cấp 8 gào thét phẫn nộ không ngừng.

Khói thuốc súng tan biến, nó bị thương nặng, ba xúc tu bị đứt.

- Tiếp tục bắn cho ta, oanh tạc nó.

Hi Bối Kỳ tức giận ra lệnh.

Vết thương của Nguyệt Phi Nhan khiến cô tức giận, nếu thực lực cho phép, thậm chí cô còn muốn tự mình tháo đầu con bạch tuột này.

- Vâng!!

Tiếng trống vang lên ầm ĩ, ma cụ đại pháo bắn một lần nữa.

Rầm rầm rầm ~~ Hung thú biển cấp tám bắt đầu phản kích, ngay sau đó một cột nước dày đặc bắn lên trời, ngăn cản đạn pháo.

Sức mạnh của nó rất khủng bố, 70% vỏ đạn bị cột nước cản lại, hoặc va chạm làm lệch phương hướng.

Chỉ có một số lượng nhỏ đạn pháo rơi xuống người hung thú biển cấp tám, từng viên một để lại những vết thương đáng sợ.

…………

Hạ Lạc đuổi theo Nguyệt Phi Nhan vừa bay ngược đi ra ngoài, ở rơi xuống vào nước phía trước bắt được cô. Cô gái tóc hồng nhắm chặt hai mắt, toàn thân ướt đẫm.

Hạ Lạc ôm cô, gấp giọng nói:

- Phi Nhan, tỉnh lại đi!

Lần này, Nguyệt Phi Nhan bị thương không nhẹ, miệng mũi đều bị chấn tới mức máu tươi chảy ra, hô hấp có chút mỏng manh.

- Phi Nhan, đừng dọa ta.

Vẻ mặt Hạ Lạc đầy khẩn trương, cô vội vàng ôm cô gái tóc hồng bay trở về.

Rầm rập…

Đại pháo linh khí lần thứ hai đồng loạt bắn ra, đạn pháo trút xuống hung thú biển cấp tám. Hi Bối Kỳ nghiến răng nghiến lợi hô:

- Đánh, hung hăng đánh cho ta.

Hạ Lạc ôm cô gái tóc hồng dừng ở trên boong tàu của phi thuyền vận chuyển, vội vàng lấy ra bí dược chữa thương đút cho Nguyệt Phi Nhan. Tới khi ăn bình bí dược chữa thương tiếp theo, hô hấp của cô gái tóc hồng mới mạnh mẽ hơn một chút.

Âm thanh Hạ Lạc phát run, cô ôm Nguyệt Phi Nhan nhẹ nhàng lung lay một chút:

- Tại sao còn không tỉnh?

Cô gái tóc hồng vẫn lặng im như trước, không hề đáp lại, nếu không phải cô ấy vẫn còn hô hấp, có khi người ta đã nghĩ rằng cô ấy chết rồi.

Hạ Lạc cắn chặt răng, lại lấy ra thêm hai bình bí dược chữa thương nữa, đang dốc ngược vào trong miệng cô gái tóc hồng.

Khụ khụ…

Ba bình bí dược chữa thương vào trong bụng, cuối cùng, sắc mặt Nguyệt Phi Nhan cũng tươi hơn rất nhiều.

- Phi Nhan!?

Hai tay Hạ Lạc run rẩy. Chẳng lẽ Phi Nhan sẽ chết?

- Khụ khụ

Đúng lúc này, hai con mắt vẫn đang nhắm chặt của Nguyệt Phi Nhan rung động, lông mi mảnh mai run run, đôi mắt đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra.

- Phi Nhan!!

Hạ Lạc vui sướng quá độ mà khóc, sau đó cô kích động nói:

- Thật tốt quá, cuối cùng, ngươi cũng tỉnh lại rồi.

- Ta không chết ư?

Nguyệt Phi Nhan suy yếu nói.

- Ngươi đương nhiên sẽ không chết.

Hạ Lạc oán trách nói.

- Khụ khụ, đau quá, ta đã nghĩ lần này chết chắc rồi.

Nguyệt Phi Nhan mấp máy khóe miệng, sắc mặt cô lộ ra vẻ ửng đỏ còn chưa khoẻ hẳn.

Hạ Lạc giúp đỡ Nguyệt Phi Nhan ngồi dậy, sau đó mới suy đoán:

- Chắc khôi giáp Chu Tước đã chặn lại phần lớn thương tổn cho ngươi.

Nguyệt Phi Nhan đưa tay ôm ngực, nhếch miệng nói:

- Chắc vậy, dù sao nó cũng là linh khí cao cấp.

Cô ý niệm vừa động, khôi giáp Chu Tước đã tản mát ra nhiệt lượng, bốc hơi hết hơi nước trên người.

- Hiện tại ngươi cảm thấy thân thể mình thế nào?

Hạ Lạc quan tâm hỏi.

- Không gì trở ngại, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Nguyệt Phi Nhan cau mày khoát tay áo. Cô đã uống hết ba bình bí dược chữa thương, thương thế trên cơ thể đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được rất nhanh khôi phục lại.

Bí dược chữa thương mà Hạ Lạc đút cho cô gái tóc hồng, đều là loại cốt, chưa hề pha loãng lần thứ hai, hiện tại, nó chính là có bí dược chữa thương có dược hiệu tốt nhất.

- Vậy là tốt rồi, vừa rồi đã làm ta sợ muốn chết.

Hạ Lạc thở dài một hơi.

Nguyệt Phi Nhan thúc giục:

- Nhanh đi giúp Hi Bối Kỳ, sớm một chút giải quyết chiến đấu.

- Được, ngươi cứ từ từ nghỉ ngơi đi.

Hạ Lạc dùng sức gật đầu.

Cô xoay người dang cánh bay lên, cánh chim màu cam sau lưng xuất hiện ánh sáng.

Vù vù vù…

Hạ Lạc dùng sức vỗ cánh, lông chim màu cam sáng lên hào quang, lông chim giống như những mũi tên bắn nhanh ra ngoài, toàn bộ trúng mục tiêu là hung thú biển cấp tám kia.

Rầm rầm oanh…

Lông chim màu cam phát sinh nổ mạnh, sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt.

- Quá mạnh!

Hi Bối Kỳ kinh hô.

Cô nhìn về phía Hạ Lạc đang bay tới, vội vàng nói:

- Phi Nhanh thế nào?

Hạ Lạc lanh lảnh nói:

- Còn sống, thương thế đã ở vào phạm vi có thể khống chế được.

- Vậy là tốt rồi, vừa rồi đã làm ta sợ muốn chết.

Nghe vậy Hi Bối Kỳ thở một hơi dài, lần này Nguyệt Phi Nhanh không bị nguy hiểm ảnh hưởng tới sinh mệnh, đã coi như một lần may mắn trong bất hạnh rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận