Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4376: Thần Hoàng Hạ Thiên (Đại kết cục) (01)

“Ầm ầm.”
Trái tim to như dãy núi kia dưới sự oanh kích của thiên kiếp, rốt cuộc không chống đỡ được, trực tiếp nổ tung.
“Không, trẫm không cam tâm.” Tâm Ma Lão Tổ không khống chế được dòng máu màu vàng dần dần khô kiệt, đồng thời còn cảm nhận được rõ ràng ngày chết sắp đến: “Mười vạn năm trước trẫm đã đăng lâm Chân Tiên giới, nhưng bị người ta ám toán, chỉ có thể lui về giới vực này. Trải qua mười vạn năm tịnh dưỡng, ta đã có một cơ hội phi thăng, nhưng ta vạn lần không nghĩ đến lại bị hủy trong tay sâu kiến các ngươi.”
Bên trong huyết dịch sôi trào màu vàng, một tàn ảnh nam nhân hiện ra. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, oán khí bay thẳng trời cao.
Tiếp theo, trái tim ầm ầm nổ tung, biến thành pháo hoa màu vàng đầy trời.
Huyết dịch màu vàng này vốn hấp thu từ sinh linh vô số tinh cầu mà có. Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên đã bảo vệ sinh mạng của bọn họ, đồng thời cũng trả lại linh uẩn đó cho tất cả mọi người.
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Hắn là ai thế?” Lúc này, Dạ Ngọc Mị và Phù Diêu Tiên Tử từ chỗ khác bay đến, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Hắn chính là Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực.”
“Hắn không phải Tâm Ma Lão Tổ sao?” Phù Diêu Tiên Tử có chút ngạc nhiên.
“Chẳng có cái gì là Tâm Ma Lão Tổ cả.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khinh thường nói: “Tên ngu ngốc đó chính là Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực. Nếu ta đoán không sai, mười vạn năm trước hắn đã phi thăng nhưng thất bại, hoặc có thể đã thành công nhưng bị người ta ám toán, cho nên hắn đã trốn về chữa thương. Chẳng qua thương thế quá nặng, cuối cùng chỉ còn lại một trái tim.”
Phù Diêu Tiên Tử sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh: “Khó trách Thần Hoàng đã không lộ diện năm sáu vạn năm nay, còn nói giao hết mọi việc cho Hoàng phó Tâm Ma Lão Tổ phụ trách, thì ra hắn chính là Thần Hoàng.”
“Hiểu rồi.” Dạ Ngọc Mị cũng đoán ra được mấy phần: “Cho nên hắn đã dùng những mạch máu kia không ngừng hấp thu huyết nhục, linh khí, kiếp lực các loại linh uẩn của người khác để sử dụng.”
Một chuyện thông, trăm chuyện thông.” Phù Diêu Tiên Tử lớn lên ở liên minh tu tiên, rất nhiều chuyện trước kia nàng cảm thấy rất kỳ quái, lúc này đột nhiên có thể nghĩ thông suốt. “Thậm chí mục đích sáng lập ra liên minh tu tiên cũng là vì cung cấp nuôi dưỡng cho hắn. Cái gì bàn đào tiên hội, cái gì thập đại Thần Quân, tất cả chỉ là nguyên liệu cung cấp máu cho hắn mà thôi.”
“Chế độ mục nát như vậy, chủ nhân mị dân như thế, chẳng lẽ liên minh tu tiên đã sa đọa đến tình trạng như thế rồi sao?” Gương mặt Dạ Ngọc Mị hiện lên sự chán ghét, khinh thường không thôi: “Cũng khó trách môn phái ở Tiên Vân đại lục cũng tính toán chi li, tranh đấu không ngớt như vậy. Trên bản chất tất cả tài nguyên đều bị tên quái vật này cướp đoạt, cộng thêm ở dưới làm theo, khiến cho thế hệ về sau tranh phạt không ngớt.”
Phù Diêu Tiên Tử nói: “Đó là bản chất của con người, chúng ta cũng không thể đổ hết lên đầu hắn.”
“Làm sao bây giờ?” Dạ Ngọc Mị bỗng nhiên có chút mê man.
Hạ Thiên một tay ôm lấy nàng, thờ ơ hỏi: “Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
“Các người đã thật sự giết chết Thần Hoàng?”
Lúc này, Vấn Thiên Đạo Nhân bỗng nhiên xuất hiện, chậm rãi bước đến chỗ trái tim vỡ vụn không chịu nổi kia. Huyết dịch màu vàng bên trong đã tiêu tán không còn.
“Lão mũi trâu, ngươi đã sớm biết hắn là Thần Hoàng?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Vấn Thiên Đạo Nhân cười nói: “Bần đạo đúng là đã biết từ trước.”
“Vậy tại sao ngươi lại không nói?” Dạ Ngọc Mị bất mãn hỏi.
Phù Diêu Tiên Tử cũng không hiểu: “Vấn Thiên Chí Tôn, vì sao ngươi lại không nói cho người khác biết?” “Thật ra bọn họ cũng biết.” Vấn Thiên Đạo Nhân thở dài, có chút cảm khái: “Hội chí tôn, hội trưởng lão, còn có những hội khác, rất nhiều người đều biết, thậm chí còn có suy nghĩ muốn thay vào. Nhưng cuối cùng bọn họ đều không có gan, cũng không có bản lãnh đó. Ngược lại, Hạ Vô Kỵ đã đến đây khiêu chiến Thần Hoàng mấy lần, cho nên tiến bộ của hắn là nhanh nhất. Đáng tiếc…”
“Chẳng có gì phải đáng tiếc cả.” Hạ Thiên nói: “Đó cũng chỉ là một tên ngốc không có tác dụng.”
Vấn Thiên Đạo Nhân gật đầu, đột nhiên hỏi Hạ Thiên: “Vậy ngươi có tìm được Chúng Diệu Chi Môn không?”
Hạ Thiên hỏi: “Là cái quái gì?”
“Chúng Diệu Chi Môn, cánh cửa thông đến Chân Tiên giới trong truyền thuyết.” Vấn Thiên Đạo Nhân chậm rãi nói: “Thần Hoàng bị người ta ám hại ở Chân Tiên giới, cũng bởi vì hắn đã trộm một pháp bảo của Chân Tiên giới, Chúng Diệu Chi Môn. Hắn cũng đã dựa vào cánh cửa đó mới từ trong sự đuổi giết của Chân Tiên trốn về giới vực này.”
“Vậy tại sao ngươi biết?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Đây là hắn nói cho ta biết.” Vấn Thiên Đạo Nhân cười khẽ: “Hắn đã ghi toàn bộ kinh nghiệm của mình vào trong một cái thẻ ngọc. Năm đó, khi ta chỉnh lý ngọc giản trong tàn khư Chân Tiên, ta đã sớm biết được mọi chuyện của hắn.”
Hạ Thiên nghe xong, bỗng dưng cau mày: “Ngươi chính là Dạ Đế?”
Lại nói tiếp: “Dáng dấp tuyệt không đẹp.”
“Tướng mạo có thể thay đổi bất cứ lúc nào.” Mặt Vấn Thiên Đạo Nhân bỗng dưng thay đổi, rất nhanh đã biến thành một gương mặt khác, vừa lúc tương tự với Dạ Mộng Bạch mà Hạ Thiên gặp được bên trong kết giới của Mệnh Vô Thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận