Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2996: Nguyện tôn Hạ Thiên làm Tiên đế

“Ta không nói cho nàng chết mà.”
Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một ngân châm chui vào trong mi tâm âm Hậu.
Phốc.
Âm Hậu há miệng phun ra viên thuốc, gương mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Được rồi, muội muội chân dài, nếu nàng đã thích chơi, chúng ta tiếp tục chơi tiếp.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nàng giữ lại âm Hậu đi, sử dụng thế thân này cũng tốt mà.”
Âm Hậu lạnh lùng nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Được rồi.” Hạ Thiên khoát tay: “Nàng có thể đi.”
A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn. Lúc này, A Cửu nhịn không được liền nói với Hạ Thiên: “Nàng ta đã hại Y tỷ tỷ mấy lần, từ nhỏ đã chèn ép chúng ta, ngươi cứ như vậy mà thả nàng ta đi?”
Hạ Thiên nghiêng đầu nhìn A Cửu: “A Cửu, nàng cũng đừng diễn nữa. Nàng có biết kỹ xảo của nàng kém lắm không?”
“Ngươi đánh rắm! Kỹ xảo của ngươi mới là kém đấy.” A Cửu vô thức phản bác, sau đó lấy lại tinh thần: “Ai đóng kịch chứ? Ta đang cảm thấy khó chịu vì nữ nhân này làm chuyện ác nhiều vô cùng, ngươi còn thả nàng ta đi.”
Hạ Thiên đi lướt qua A Cửu, nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng có muốn âm Hậu chết không?”
“Mặc dù động cơ âm Hậu bồi dưỡng Huyền âm tộc không thuần nhưng nàng ấy đối với tộc nhân vẫn không tệ.” Bạch Tiêm Tiêm trải qua suy nghĩ thật kỹ, chậm rãi nói: “Nếu không có nàng ấy, Huyền âm tộc đã sớm bị diệt tộc. Cho nên, ta không có tư cách xử lý nàng ấy. Nàng ấy chết, chúng ta sẽ tưởng nhớ nàng ấy. Nàng ấy sống, chúng ta từ đây không ai nợ ai.”
“Được, vậy ta tha cho nàng ấy một lần.” Hạ Thiên khoát tay với âm Hậu: “Nàng còn không đi, chẳng lẽ còn chờ ở đây ăn cơm?”
Âm Hậu cười khẽ một tiếng, cũng không tiếp tục già mồm, quay người biến mất.
Hạ Thiên bỗng nhiên cười nói: “Nơi này không còn chuyện gì nữa. Cửu nha đầu, vợ Tiêm Tiêm, chúng ta về Giang Hải đi.”
Bạch Tiêm Tiêm ngược lại không quan trọng, đi đâu cũng được.
Gương mặt A Cửu lại hiện lên sự do dự, hiển nhiên đang lo lắng mối quan hệ với Từ Côn Luân.
“Cửu nha đầu, nàng không cần suy nghĩ nhiều. Nàng muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận.” Hạ Thiên thuận miệng khuyên A Cửu một câu: “Dù sao cũng còn nhiều thời gian. Nàng muốn nhận, đến lúc đó lại đến Tiểu Tiên Giới tìm ông ta.”
“Ai muốn nhận ông ta.” A Cửu hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Từ nhỏ ta đã là cô nhi, không cha không mẹ, dựa vào cái gì đột nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên đòi làm cha ta chứ.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Cửu nha đầu, thật ra trong lòng nàng đã muốn nhận ông ta. Nàng vẫn luôn mong đợi tình thương của một người cha. Có vài lần, nàng nhịn không được muốn gọi ta là cha mà.”
“Hạ Thiên, ngươi câm miệng cho ta.” Gương mặt xinh đẹp của A Cửu đỏ bừng lên, giận không chịu được: “Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta đạp chết ngươi.”
Bạch Tiêm Tiêm khó hiểu nhìn hai người. Tại sao hai người này lại cãi vã nhau?
Dưới cái nhìn của nàng, gọi cha thì gọi cha, có gì ghê gớm đâu, Hạ Thiên là tộc trưởng Huyền âm tộc, luận bối phận gọi cha hoàn toàn không có vấn đề.
Khả năng Cửu tỷ tỷ thấy tuổi tác bọn họ không thua kém nhau nhiều, bí mật gọi thì được, nhưng công khai gọi thì hơi bị mất mặt.
“Được rồi, Cửu nha đầu, đừng làm rộn nữa, chúng ta về Giang Hải thôi.” Hạ Thiên và A Cửu làm loạn với nhau một hồi, sau đó một tay ôm lấy nàng, nói: “Ta hơi nhớ vợ Y Y, nàng ấy vẫn luôn lo lắng cho nàng.”
Lúc này, A Cửu mới ngừng giãy dụa. Nàng cũng nhớ Y Tiểu m: “Nơi này cũng không còn việc gì rồi, về thì về thôi.”
“Sư tôn, hai vị sư nương, mọi người khoan đi đã.”
Trong lúc ba người quyết định rời khỏi Tiểu Tiên Giới trở về Giang Hải, một giọng nói từ đằng xa truyền đến.
“Sư tôn?” A Cửu sửng sốt, hỏi Hạ Thiên: “Không phải chàng chỉ có một mình Triệu Thanh Thanh là đồ đệ thôi sao?”
Hạ Thiên nghe được giọng nói này, liền biết được chuyện gì xảy ra, gương mặt lập tức hiện lên sự phiền chán: “Là một lão đầu, ông ta nhất định phải quỳ xuống làm đồ đệ của ta, ta còn chưa đồng ý.”
A Cửu càng thêm nghi hoặc: “Lão đầu?”
Không bao lâu sau, chỉ thấy một chiếc phi thuyền hoành không bay đến, bên trên ngồi không ít người, trong đó còn có mấy gương mặt quen thuộc.
Ngồi đằng trước nhất chính là Ngô Bách Chương.
“Sư tôn, hai vị sư nương, liệt đồ Ngô Bách Chương đến đây chào hỏi.” Ngô Bách Chương dừng phi thuyền trước mặt ba người Hạ Thiên, sau đó khom người cúi đầu, vẩy bào định quỳ xuống.
Hạ Thiên nhìn Ngô Bách Chương, khó chịu nói: “Ta cũng không có nói nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi đừng tự cho là đúng như vậy.”
“Ta cũng đã nói, chúng ta có những ý kiến khác biệt nhau.” Ngô Bách Chương một chút cũng không lùi bước ở phương diện này: “Ta nói này, đây là ta tự nguyện, ngươi không đồng ý, ta cũng vẫn xem ngươi là sư tôn.”
“Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?” Hạ Thiên cũng không muốn loanh quanh vấn đề này, trực tiếp hỏi.
Ngô Bách Chương cũng không trả lời, ném ánh mắt cho đám người Tiêu Diễm Diễm, Hỏa Cửu Linh sau lưng. Mặc dù đến chậm một bước, nhưng bọn họ đã chuẩn bị phương án từ trước.
Ngô Bách Chương lập tức nằm rạp xuống, cao giọng hát vang: “Đệ tử, Chưởng môn Tập Tiên Viện Ngô Bách Chương, nguyện tôn Hạ Thiên làm Tiên đế, từ đây thống lĩnh tiên giới, thiên thu vạn đại.”
“Thuộc hạ Hỏa Cửu Linh Bồng Lai phúc địa, nguyện tôn Hạ Thiên làm Tiên đế, từ đây thống lĩnh tiên giới, thiên thu vạn đại.”
“Tiêu gia Tiêu Diễm Diễm, nguyện tôn Hạ Thiên làm…”
“Trưởng lão Đại Thánh Tông Tiêu Chính Dương, nguyện tôn Hạ Thiên làm…”
Không bao lâu sau, rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều tôn Hạ Thiên làm Tiên đế tân nhiệm, thái độ cực kỳ thành khẩn, tuyệt không giả dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận