Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3894: Không đánh thì biến sang một bên

“Ngươi dám.”
Băng Ngữ Hạ lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Nhạc Thiên Hoa đằng xa, lạnh lùng nói: “Ngươi dám ra tay với Hạ Thiên, ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi dám cầm kiếm chỉ vào ta?”
Nhạc Thiên Hoa khó tin trừng mắt nhìn Băng Ngữ Hạ, gương mặt nổi gân xanh: “Vì một nam nhân chẳng có liên quan, ngươi cũng dám chỉ kiếm về phía ta?”
Từ nhỏ Nhạc Thiên Hoa đã thiên tư trác tuyệt. Mặc kệ làm chuyện gì cũng đều dễ như trở bàn tay, muốn cái gì cũng dễ dàng có được. Cho nên, hắn ta đã dưỡng thành tính tự cao tự đại, duy ngã độc tôn.
Cộng thêm hắn ta là thiếu chưởng môn phái Côn Luân, bên tai chưa từng nghe có người nào phản đối hắn ta. Sau khi trưởng thành, tính cách này chẳng những không thu liễm, ngược lại còn ngang ngược và âm tàn hơn mấy phần.
Đồ của hắn ta không cho phép bất cứ kẻ nào chiếm hữu, thậm chí một chút cũng không được.
Người mà hắn ta chọn, hắn ta nhất định phải đạt được, ai dám ngăn cản, hắn ta sẽ lập tức giết chết.
Lần trước, hắn ta gặp được Tạ Nghênh Hà. Nếu không phải cha hắn ta nói muốn lợi dụng Hoa gia móc nối với phái Tuyết Sơn, hắn ta đã sớm giết Hoa Hoành Chí, sau đó thống khoái chơi Tạ Nghênh Hà đến chết.
Lần này, liên quan đến chuyện phái Tuyết Sơn gia nhập liên minh Cửu Sơn, cha hắn ta rốt cuộc cũng đã đàm phán xong xuôi với Chưởng môn phái Tuyết Sơn. Cho nên, phong ấn của hắn ta xem như giải trừ.
Nhất là, sau khi hắn ta biết được Băng chưởng môn sẽ gả cháu gái của mình là Băng Ngữ Hạ cho hắn ta, hắn ta lại càng tự cho mình là nửa thiếu chủ nhân của phái Tuyết Sơn.
Hiện tại, nữ nhân đang là đương gia phái Tuyết Sơn. Chỉ cần hắn ta cưới Băng Ngữ Hạ, một vài năm sau, hắn ta chẳng phải sẽ thu thập phái Tuyết Sơn dưới trướng sao?
Ôm tâm tư như vậy, Nhạc Thiên Hoa mới cực lực khống chế sự cuồng ngạo của mình, càng không ngừng lấy lòng Băng Ngữ Hạ.
Hiện tại, hắn ta lại tận mắt nhìn thấy, tận mắt nghe thấy nữ nhân tương lai của hắn ta mở miệng giúp cầu tình một nam nhân xa lạ, hơn nữa giọng điệu còn mập mờ như thế, hắn ta làm sao mà tiếp nhận được?
Mặt Băng Ngữ Hạ không thay đổi: “Ta nói một lần cuối, bọn họ là bạn của ta, cũng là khách của nãi nãi ta. Ai dám bất kính với bọn họ, người đó cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Nhạc Thiên Hoa đã hoàn toàn ép không được sự tức giận trong lòng: “Hôm nay, bổn công tử không làm thịt hắn không được. Ngươi cản ta thử xem.”
“Ngươi đừng có ép ta.”
Băng Ngữ Hạ cũng không muốn gây xung đột với Nhạc Thiên Hoa. Dù sao, sau lưng của hắn ta là liên minh Cửu Sơn không thể coi thường, hơn nữa còn là thế lực mà nãi nãi nàng đang cật lực tranh thủ.
“Tiểu tử, có gan thì ngươi đánh với ta một trận đi.”
Nhạc Thiên Hoa giận không kềm được, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đừng có trốn đằng sau lưng nữ nhân như thế. Sợ hãi rụt rè không giống nam nhân chút nào.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Thật ra, thằng ngu ngươi nên cảm ơn nàng ta. Nếu không phải nàng ta cản lại, bây giờ ngươi đã là người chết.”
“Ha ha ha ha.”
Nhạc Thiên Hoa cảm thấy hắn ta đang nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời: “Ngươi đúng là buồn cười, đồng thời còn đáng thương. Ngươi không biết trời cao đất rộng thì thôi đi, lại còn vô tri không sợ như thế. Ngươi có thể sống đến bây giờ cũng xem như kỳ tích rồi.”
“Này, thế ngươi còn muốn đánh nữa không?”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Không đánh thì biến sang một bên, đừng cản đường người khác.”
“Bổn công tử sẽ tiễn ngươi lên đường.”
Nhạc Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên sát cơ, thân hình khẽ động gạt ngang mũi kiếm của Băng Ngữ Hạ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, một chưởng đánh tới.
Một chưởng này nhìn rất tùy ý nhưng thật ra là đã vận sức chờ phát động, đã sớm chuẩn bị xong.
Đây chính là tuyệt học của phái Côn Luân, một chiêu vừa nhanh vừa mạnh nhất trong Thiên Cương Chưởng.
“Lực Tồi Thiên Sơn.”
Băng Ngữ Hạ nhìn thấy, sắc mặt hơi thay đổi một chút.
Nàng đã từng chứng kiến một chiêu này cách đây mấy ngày.
Lúc đó, Chưởng môn phái Côn Luân Nhạc Vô Nhai mang theo người của liên minh Cửu Sơn bỗng nhiên đến Lăng Tiêu Điện. Trước khi vào chuyện chính, nãi nãi của nàng đã cố ý giao thủ với Nhạc chưởng môn.
Ban đầu là cân sức ngang tài. Cho đến khi Nhạc chưởng môn sử dụng một chiêu này, lực đạo trong lòng bàn tay trong nháy mắt tăng vọt gấp trăm lần, còn có mấy chục chưởng thế biến hóa.
Nãi nãi nàng ứng biến không kịp, ăn thiệt không nhỏ.
Về sau, trong đàm phán, nãi nãi nàng mới không tự chủ được rơi vào hạ phong.
Bây giờ, đến phiên Nhạc Thiên Hoa sử dụng chiêu này, Băng Ngữ Hạ không khỏi cau mày.
Mặc dù nàng biết Nhạc Thiên Hoa khẳng định không có công lực như cha của hắn ta, nhưng ra tay lại là chiêu thức ác đến như thế, đủ cho thấy người này lòng dạ hẹp hòi, âm tàn độc ác.
Băng Ngữ Hạ có lòng muốn ngăn cản nhưng nàng cũng muốn nhìn thấy thực lực thật sự của Hạ Thiên.
Dù sao Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại, nàng thật ra cũng chỉ nghe nói. Nhất là người bạn của nàng vẫn luôn nói Hạ Thiên chính là vô địch thiên hạ.
Mặc dù Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà không nhìn ra manh mối, nhưng cũng cảm nhận được lực đạo trong lòng bàn tay Nhạc Thiên Hoa cương mãnh, sát khí lẫm liệt.
Hai người bọn họ không khỏi lo lắng cho Hạ Thiên.
Đám thuộc hạ Nhạc Thiên Hoa lộ vẻ vui mừng. Bọn họ cho rằng Hạ Thiên chính là người đã chết, bởi vì từ xưa đến nay chưa từng có ai giữ được mạng sống trong tay thiếu minh chủ bọn họ.
Đáng tiếc, bọn họ rất nhanh liền thất vọng.
Cũng không phải Hạ Thiên tránh né, cũng không phải Hạ Thiên nhận sợ.
Ngược lại, Hạ Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích, miễn cưỡng ăn một chưởng của Nhạc Thiên Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận