Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3975: Bởi vì ta là thiên tài độc nhất vô nhị

Man Sơn thần tướng giận tím mặt, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Bổn thần chính là tiên phong dưới trướng Võ La Thần quân, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ của liên minh tu tiên, làm sao có thể cầu xin tha thứ đám sâu kiến cái nơi rách nát này chứ?”
Hạ Thiên móc móc lỗ tai, có chút khó chịu nói: “Đừng cứ mở miệng ra là sâu kiến này sâu kiến nọ. Ngươi nói giống như các ngươi cao quý lắm, nhưng còn không phải bị treo lên đánh hết cả sao?”
“Hừ, đừng có nhiều lời. Tiếp của bổn thần một đao đi.”
Man Sơn thần tướng há miệng phun ra vụn đá, sau đó vung trường đao chém về phía Hạ Thiên.
Một đao kia, uy thế lẫm liệt, mơ hồ còn có tiếng xé gió.
Sau khi chém ra, lại có mấy chục hòn đá đột nhiên xuất hiện, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, cùng nhau đánh về phía Hạ Thiên.
Bốp bốp! Nhưng những hòn đá kia còn chưa chạm phải Hạ Thiên đã bị Triệu Vũ Cơ đánh nát.
“Ngươi.”
Lửa giận Man Sơn thần tướng dâng lên, lại vung trường đao bổ về phía Triệu Vũ Cơ.
Nhưng cũng vẫn chưa chạm được đến trước mặt Triệu Vũ Cơ, công kích của hắn ta đã bị cung chủ Thiên Cung phá giải.
“Tốt, tốt, tốt, bổn thần sẽ để cho các ngươi mở mang tầm mắt.”
Man Sơn thần tướng tức giận dâng trào. Tiếp theo, thân hình hắn ta phát sinh thay đổi cực lớn, lại có ba cánh tay mọc ra từ phần lưng, đều cầm một thanh trường đao, tách Triệu Vũ Cơ, cung chủ Thiên Cung và Dạ Ngọc Mị ra khỏi Hạ Thiên.
“Hừ, lần này không giết được ngươi, ta không phải họ Dạ.”
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, vung tay ném dải lụa có nước sông trở về.
Chỉ thấy nước sông cuồn cuộn tràn vào bên trong kẽ đất. Một lát sau đã chảy vào hồ nước phía xa, giống như thay đổi dòng chảy một lần nữa.
Trống đã đến tay, vậy thì không cần phải lưu tình.
Phương châm sống của Dạ Ngọc Mị chính là đuổi tận giết tuyệt địch nhân, tuyệt không để lại nửa điểm hậu hoạn.
Không thể không nói, Man Sơn thần tướng quả thật bị ép, dùng mười hai phần khí lực miễn cưỡng ngạnh chiến bốn người trong thời gian ngắn.
“Kiếp lực của ngươi đâu? Vì sao lại không dùng?”
Một lát sau, Dạ Ngọc Mị không kiên nhẫn vung vẩy dải lụa, phế đi một cánh tay của Man Sơn thần tướng: “Không dùng được nữa thì sẽ không dùng nữa.”
“Muội muội chân dài nói đúng.”
Hạ Thiên gật đầu, cười nói: ‘Dù sao ngươi cũng chết chắc rồi. Trước khi chết, ngươi nên có chút cống hiến cho chúng ta. Nói không chừng còn có thể đối lấy một cái chết có thể diện.”
“Kiếp lực chính là pháp môn không truyền ra ngoài của liên minh tu tiên.”
Man Sơn thần tướng quả quyết từ chối, quát lớn với Hạ Thiên: “Không có chuyện đám sâu kiến các ngươi mơ ước đâu nhé.”
“Này, cách cục của các ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cũng không kiên nhẫn: “Ta đã tìm hiểu được kiếp lực trên người tên Bá Hỏa Thần, cũng chẳng có gì to tát, còn tưởng rằng là đại bảo bối gì nữa chứ.”
“Dõng dạc.”
Man Sơn thần tướng khịt mũi coi thường Hạ Thiên: “Không có linh khí nuôi nấng, không có thiên tượng kiếp khí mênh mông, ngươi lấy cái gì cảm giác kiếp lực? Cho dù ngươi cảm giác được, ngươi lấy cái gì mà giữ lại kiếp lực?”
“Không cần giữ, bởi vì tự ta có thể sinh ra kiếp lực.” Hạ Thiên cười nói.
“Ha ha ha, sâu kiến thì chính là sâu kiến, đúng là không biết uy thiên đạo là gì."
Man Sơn thần tướng một lần nữa cười như điên, vung trường đao chỉ vào Hạ Thiên: “Nhục thể xác phàm như ngươi làm sao có thể sinh ra kiếp lực, quả thật là tức cười.”
“Vậy để ta mở mang kiến thức của ngươi một chút kiếp lực của ta là gì.”
Hạ Thiên lấy ra Định Hải Thần Châm, vận băng hỏa kiếp lực đâm tới Man Sơn thần tướng.
“Đến hay lắm, bổn thần sẽ khiến cho ngươi thần hồn câu diệt.”
Man Sơn thần tướng vung trường đao, một luồng ánh sáng màu xám lấp lóe ở mũi đao, toàn bộ thiên địa giống như bị một đao đó kéo theo.
Sông núi, cỏ cây đều bị một đao kia kéo theo, uy thế cuồn cuộn đánh về phía Hạ Thiên.
Một châm này của Hạ Thiên cũng chẳng có gì lạ.
Trường đao và ngân châm chạm vào nhau, bắn ra khí kình cuồn cuộn, thổi kết giới mơ hồ bất ổn.
Triệu Vũ Cơ lập tức thoát khỏi cuộc chiến, trước ổn định kết giới.
Cung chủ Thiên Cung cũng không nhúng tay vào, mà ổn định phạm vi địa hình trăm dặm, tránh cho sau đó không dễ thu thập.
Dạ Ngọc Mị đang siết chặt cơ thể Man Sơn thần tướng. Chỉ cần có chút dị dạng, nàng sẽ siết chết đối phương ngay.
Cũng may, kết quả cũng không nằm ngoài ý liệu của nàng.
Trường đao của Man Sơn thần tướng vỡ nát từng khúc, hôi phi yên diệt.
“Ngươi thua rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, thu hồi ngân châm.
“Không thể nào, không thể nào.”
Mắt Man Sơn thần tướng trợn trọn, khó tin nhìn cánh tay của mình: “Rốt cuộc kiếp lực của ngươi từ đâu mà có? Vì sao lại quỷ dị như vậy, vì sao ngươi lại có thể phá giải kiếp lực của ta?”
Hạ Thiên hờ hững trả lời: “Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
“Ngươi tu luyện mới bao lâu? Ngươi biết kiếp lực của ta bao lâu?”
“Ngươi có biết ta tu hành bao lâu không, lại trải qua biết bao cực khổ, gánh biết bao lần thiên kiếp mới có được kiếp lực hay không?”
“Ngươi dựa vào cái gì có thể lĩnh ngộ được kiếp lực trong thời gian ngắn như vậy?”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
Đối với các vấn đề của Man Sơn thần tướng, Hạ Thiên một câu cũng chẳng muốn trả lời: “Bởi vì ta là thiên tài độc nhất vô nhị.”
Man Sơn thần tướng càng lúc càng bi thương trong lòng, nhịn không được ngửa mặt lên trời gào lên: “Tại sao thiên đạo lại đối xử tệ bạc với ta như thế?”
Oành.
Lúc này, một luồng kim lôi đột nhiên sinh ra, đánh vào đỉnh đầu Man Sơn thần tướng.
Man Sơn thần tướng vội vàng không kịp chuẩn bị, rất nhanh hóa thành một đống tro tàn, theo gió phiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận