Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4352: Nếu ngươi đụng vào được một cọng lông của ta, tính ngươi thắng

Hỏa Vũ Côn che khuất cả bầu trời, không bao lâu đã đến địa bàn Thần Võ Tông.
Đây là một nơi võ vận có chút thịnh vượng, tông môn san sát trong toàn bộ giới vực, hơn nữa còn đều là luyện quyền cước, chỉ có rất ít người sử dụng binh khí.
Võ Vạn Dương cười ha hả khoe với Hạ Thiên: “Đây là Thần Võ Tông của ta. Thế nào, có phải võ vận hưng thịnh, vô địch thiên hạ hay không?”
Hạ Thiên liếc nhìn võ giả dày đặc bên dưới, nhếch miệng nói: “Luyện thì tạm được, mỗi người hẳn có thể đánh chết được mấy con kiến.”
“Tiểu tử, có phải ngươi khinh thường chúng ta luyện quyền hay không?” Võ Vạn Dương nhướng mày, lộ ra vẻ không thích.
Tiêu Dao Tiên Tử vội vàng khuyên nhủ: “Phụ thân, cha đừng trêu chọc tôn chủ nữa. Hắn không có ý đó.”
“Cái gì mà không có. Ta thấy hắn đang khinh thường lão phu thì có.” Võ Vạn Dương nghe xong, lại càng thêm khó chịu: “Con mới qua lại với hắn có mấy ngày mà đã bênh hắn như thế, đúng là con gái không dùng được.”
Hạ Thiên nghe xong, liền không cao hứng: “Này, lão đầu, ngươi đừng cho rằng ngươi là cha của Tiểu Dao Nhi thì có thể ăn nói lung tung. Nếu còn nhạo báng ta nữa, ta đánh ngươi đấy.”
“Vừa lúc lâu rồi không có đánh đến nghiện. Lần này chúng ta đến diễn võ thất đánh đi.” Võ Vạn Dương nhe răng, hưng phấn nói.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đi chỗ nào thì đi, dù sao thua thì đừng tìm cớ là được.”
“Ngươi đang làm nhục ta đấy.” Võ Vạn Dương xiết chặt nắm đấm, trịnh trọng nói: “Lát nữa ta nhất định phải đánh ngươi thêm một quyền.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Nếu ngươi đụng vào được một cọng lông của ta, tính ngươi thắng.”
“Tốt, chiến ý của ta đang lên cao, đã không nhịn được muốn đánh với ngươi cho thống khoái.” Võ Vạn Dương nắm chặt nắm đấm, mấy khớp ngón tay thỉnh thoảng phát ra tiếng răng rắc. Ông ta ra lệnh cho Hỏa Vũ Côn dừng lại trước đại điện Võ Thần Tông, sau đó cao giọng quát: “Tất cả đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền và thủ tọa, chấp sự các tông môn đều đến diễn võ đường quan chiến.”
“Phụ thân, cha đừng so tài với tôn chủ mà.” Tiêu Dao Tiên Tử nhịn không được thuyết phục Võ Vạn Dương: “Dù sao quyền cước không có mắt. Mặc kệ ai bị tổn thương đều không phải chuyện tốt.”
Võ Vạn Dương cười ha hả: ‘Con gái ngoan, con yên tâm đi, nể mặt con, ta sẽ hạ thủ lưu tình với hắn.”
Tiêu Dao Tiên Tử: “…” Thở dài một cái, nàng nói: “Phụ thân, cha suy nghĩ nhiều rồi. Con lo lắng cha chọc giận tôn chủ, bị hắn thương tổn. Thực lực của cha kém xa tôn chủ. Đến lúc đó mất mặt trước mặt môn nhân, cha cũng đừng trách tại sao con không nhắc nhở cha.”
Võ Vạn Dương tức giận nói: “Con đúng là con gái tốt của ta.”
Ba người tiến vào bên trong đại điện. Võ Vạn Dương tùy ý khoát tay, một luồng khí kình và kiếp lực từ bàn tay tỏa ra ngoài. Đại điện lập tức biến thành một diễn võ đài vô cùng rộng lớn.
Bên ngoài lôi đài, người của Thần Võ Tông đã đến đông đủ, người nào cũng hưng phấn không thôi.
Võ Vạn Dương có xưng hô thiên hạ đệ nhất quyền của liên minh tu tiên. Năm đó, ông đã từng một quyền chấn nhiếp vô số tà ma, thắng được gần hai vạn năm hòa bình cho liên minh tu tiên, được người ta gọi là Diệt Ma Thần Quyền.
Trong bàn đào tiên hội một vạn năm trước, ông đã một quyền đánh lui Hạ Vô Kỵ danh tiếng đang thịnh lúc đó, từ đó triệt để danh chấn toàn bộ liên minh.
Nhưng gần đây, ông không hề có dịp phát huy toàn lực, cho nên lúc này, trên dưới Thần Võ Tông đều hưng phấn dị thường.
Tin tức Võ Vạn Dương đến diễn võ trường rất nhanh truyền ra ngoài, thậm chí rất nhiều trưởng lão liên minh cũng chạy đến quan chiến.
Thần Võ Tông trong nháy mắt liền trở nên náo nhiệt.
“Võ tông chủ muốn ra tay, đúng là chuyện lạ.”
“Là ai trêu chọc tông chủ vậy? Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.”
“Tiểu tử kia nhìn có vẻ rất yếu đuối, có thể đỡ được của Võ tông chủ một quyền sao?”
“Chỉ sợ một quyền đã tiễn hắn đến Tây Thiên rồi.”
“A, ta nhớ rồi, người này hình như gọi là cái gì Thiên, dường như là hội chủ tân nhiệm của hội Chí tôn.”
“Ừ, đúng rồi, tên Hạ Thiên. Nhưng hắn không phải Hỗn Độn Thiên Ma sao, tại sao lại thành Chí tôn rồi?”
“Cũng không rõ nữa. Bọn họ đánh nhau cũng được, để Võ mãng phu đánh chết tên tiểu tử tà dị kia đi.”
Trên diễn võ trường, Tiêu Dao Tiên Tử cảm giác mình là một người dư thừa. Nếu đã không còn khuyên được, nàng liền dứt khoát không khuyên nữa, liền nói với Hạ Thiên: “Tôn chủ, chàng muốn ra tay thì cứ mạnh tay, miễn không đánh chết là được. Tính tình của phụ thân ta là như vậy. Nếu không ăn chút đau khổ, nhất định sẽ không chịu thu liễm. Về sau còn không biết sẽ chọc ra tai họa gì nữa.”
“Con là con gái của ta sao?”
Võ Vạn Dương trăm mối vẫn không có cách giải, tâm trạng lại càng thêm phiền muộn, phẫn nộ quát lớn: “Ta vốn dự định đến điểm là dừng. Nhưng bây giờ không cho hắn chút sắc mặt, hắn còn tưởng rằng danh hào quyền đạo chí tôn của ta là hư danh.”
“Cha còn chưa đến chí tôn.” Tiêu Dao Tiên Tử bĩu môi nói.
“Đó là lão phu khinh thường làm Chí tôn.” Võ Vạn Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay trục xuất Tiêu Dao Tiên Tử ra khỏi diễn võ trường, tiếp theo bóp quyền nhìn về phía Hạ Thiên: “Tiểu tử, cái cơ thể nhỏ bé này của ngươi tốt nhất nên chịu được đánh. Nếu không, ta không thu được lực, không cẩn thận đánh chết ngươi, lúc đó phiền phức lắm.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, cho dù đánh ngươi chết cũng có thể cứu sống ngươi.”
“Múa mép khua môi cũng vô dụng mà thôi.” Võ Vạn Dương cười lạnh một tiếng, xiết chặt nắm đấm, khí kình giữa ngón tay lập tức bắn ra: “Hiện tại, lão phu sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là quyền phong vô địch. Đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận