Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2317. Hết thuốc chữa

"Tên ngốc này là ai?" Hạ Thiên nhìn người đàn ông mũi diều hâu, phát hiện quả thật không nhận ra hắn, nói đúng hơn là chưa gặp lần nào.
"Làm sao ta biết được." A Cửu tức giận hồi đáp,"Chuyện này hẳn là nên hỏi chính bản thân ngươi, đoán chừng lại là người nào đó ngươi từng đắc tội."
Hạ Thiên nghĩ thầm có khi cũng đúng, trên đời này kẻ ngốc ghen tị với hắn thật sự rất nhiều, hắn cũng lười so đo với đám ngốc kia. Về phần tại sao người này vừa nghe đến tên mình liền tự sát, hắn cũng không còn hứng thú truy cứu, một tên ngốc thôi mà, muốn chết thì cứ chết.
"Hắn tên là Tây Môn, coi như là bạn trai của ta, không, là bạn trai cũ rồi." Dư Diệu Diệu hít sâu mấy hơi, sau khi được A Cửu trấn an rốt cục cũng bình phục tâm tình.
"Bạn trai?" A Cửu ngạc nhiên hỏi: “Ta nhớ ngươi vẫn tuyên dương mình là người theo chủ nghĩa không kết hôn, quen bạn trai lúc nào vậy?"
" Chủ nghĩa không kết hôn, chẳng qua là không muốn kết hôn mà thôi, cũng không phải là chủ nghĩa độc thân, vẫn cần quen bạn trai chứ nếu không giải quyết vấn đề sinh lý kiểu gì."
Dư Diệu Diệu ý vị sâu xa nhìn A Cửu,"Trước kia ngươi chẳng phải cũng nói muốn cả đời làm thị nữ bên cạnh thần y đấy sao, chẳng phải bây giờ cũng len lén đi kiếm một ông chồng à."
A Cửu không biết giải thích quan hệ giữa mình và Hạ Thiên như thế nào, cũng không muốn giải thích.
"Ta và Cửu nha đầu không phải là len lén, mà là quang minh chính đại." Hạ Thiên cũng thuận miệng chen vào một câu: “Ngươi và tên ngu ngốc này mới là lén lút, hơn nữa gu của ngươi quá kém, lại đi coi trọng loại đần độn xấu muốn chết này, thôi dù sao cỡ này cũng xứng với ngươi."
Phàm là con gái, bất kể bản thân đẹp hay xấu, cũng không thích người khác ngay mặt xoi mói bề ngoài của mình, Dư Diệu Diệu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
"Này, cái gì mà cỡ này là xứng với ta?" Dư Diệu Diệu nghe Hạ Thiên nói vậy, tâm tình nhất thời hơi khó chịu,"Mặc dù ta không đẹp bằng Cửu Nhi, nhưng ít ra cũng là đại mỹ nữ người gặp người thích, hơn nữa còn là con nhà giàu, tuyển một hai trai đẹp làm bạn trai là rất bình thường nha."
"Đây mà cũng gọi là đẹp trai á?" Hạ Thiên chỉ người đàn ông mũi diều hâu thất khiếu còn chảy máu,"Nếu như không phải mắt ngươi có vấn đề, thì chính là đầu óc có vấn đề."
"Đủ rồi, bỏ qua cái chủ đề nhạt thếch này đi." A Cửu ở cùng Y Tiểu Âm một thời gian rất dài, tính cách vô hình chung cũng bị ảnh hưởng, không thích lãng phí tinh lực với mấy chuyện vô vị, trực tiếp đưa chủ đề quay về quỹ đạo vốn có,"Hay là nói trước người này có thân phận gì đã, tại sao nửa đêm canh ba lại đi giết chúng ta và ngươi?"
"Giết ta, hẳn là kế hoạch hắn đã có từ lâu, chỉ là ta vẫn có phòng bị mà thôi. Giết các ngươi, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ là bị ta liên luỵ." Dư Diệu Diệu cũng có khí độ của đại tiểu thư, mặc dù trong phòng vẫn còn thi thể tên bạn trai cũ, nhưng tâm tình đã bình phục, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
A Cửu thay đổi suy nghĩ, thản nhiên nói: “Ngươi vẫn chưa nói thân phận hắn là gì, ngươi sợ hãi chuyện gì sao?"
"Nói ra cũng không sao, hắn chính là sát thủ do đệ đệ của ta mời tới để đối phó ta, chẳng phải thường hay nói thủ đoạn nhà hào môn sao." Dư Diệu Diệu cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói: “Gia chủ bệnh tình nguy kịch, sau đó con cái vì tranh đoạt gia sản, ra các sát chiêu, giở mọi thủ đoạn."
"Đệ đệ ngươi?" A Cửu sửng sốt, tiếp theo liền nhớ tới người đàn ông ria ngắn tướng mạo từng trải nhìn thấy lúc vừa tới Dư gia.
Dư Diệu Diệu sửa sang đầu tóc, thản nhiên nói: “Đại khái nửa năm trước, cha ta đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, dần dần việc quản lý một số sản nghiệp trong tộc giao vào tay ta. Kể từ khi đó, đệ đệ kia liền trăm phương ngàn kế muốn đoạt quyền từ trong tay ta. Chẳng qua là thủ đoạn hơi ấu trĩ, đơn giản chính là tìm vài tên đẹp trai tới dụ dỗ ta, rồi nương vào đó chế ra chút nhược điểm. Khi đó ta cũng tương kế tựu kế, thuận tiện đùa bỡn hắn. Cho đến khi người đàn ông tên Tây Môn này xuất hiện......"
"Sau đó thì sao?" A Cửu nghe ra sự biến hóa trong giọng nói Dư Diệu Diệu.
Dư Diệu Diệu giương mắt nhìn người đàn ông mũi diều hâu trên mặt đất, nói tiếp: “Mặc dù hắn làm thuê cho đệ đệ ta, nhưng từ lần đầu gặp mặt liền trực tiếp ngả bài, nói là cảm thấy đệ đệ của ta không có tiền đồ gì cả, muốn cùng ta hợp tác. Kế tiếp hắn quả thật cũng cảnh báo ta vài lần, để ta tránh thoát mấy phen nguy hiểm đến tính mạng. Đợi đến lúc ta tín nhiệm hắn, thế nhưng hắn lại bắt được một nhược điểm của ta, lặp đi lặp lại nhiều lần uy hiếp ta, cho đến hôm nay......"
A Cửu không hỏi cái gọi là nhược điểm kia là cái gì. "Hiện tại hắn ta đã chết, ta cũng không muốn truy cứu nữa."
Dư Diệu Diệu thở dài,"Cửu Nhi, bây giờ ta chỉ muốn chữa bệnh cho cha ta thật tốt, những chuyện khác không còn quan trọng. Nửa năm qua, ta luôn ở bên cạnh cha ta, tỉ mỉ chăm sóc ông, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cha ngày càng suy yếu."
A Cửu không khỏi nhắc nhở: “Nhưng cha ngươi căn bản không có bệnh."
"Ta vẫn không thể tiếp nhận chuyện này." Dư Diệu Diệu cau chặt chân mày, rất khó hiểu nói: “Thân thể cùng trạng thái tinh thần của cha ta cơ hồ càng ngày càng sa sút, hơn nữa không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản, nếu như ông ấy không có bệnh.., chẳng lẽ là trúng tà? Nếu là trúng tà..., ngày mai ta sẽ đi mời mấy đạo sĩ tới làm phép."
"Dĩ nhiên là không phải, trên thế giới này không tồn tại cái gì trúng với không trúng tà, thời xưa nói trúng tà, thật ra thì cũng chỉ là một hiện tượng y học, chẳng qua do người bình thường không hiểu nguyên do thôi." A Cửu là thầy thuốc, tự nhiên rất là khinh thường những chuyện mê tín tầm phào kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận