Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3012: Ngươi có thể chạy trốn đến đâu

Lữ Nhân có chút ngoài ý muốn: “Lão thái bà kia còn chưa chết?”
“Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.” Nam tử mặc áo bào hơi biến sắc: “Bà ấy nghe thấy đấy, cũng sẽ nhìn thấy.”
“Chết tiệt.” Lữ Nhân không tin, bĩu môi nói: “Lão thái bà đó không phải thích chơi với côn trùng sao? Không có côn trùng, bà ta chính là một cái thây khô già muốn chết cũng không chết được.”
“Im lặng.” Nam tử mặc áo bào không nghĩ đến Lữ Nhân lại nói chuyện càn rỡ như vậy, vội vàng nhìn xung quanh, nhìn xem có dị dạng gì hay không: “Ngươi muốn tìm cái chết thì cũng đừng liên lụy ta.”
Lữ Nhân thất vọng vô cùng, thở dài nói: “Đường đường Hỏa Soái Hồ Thiên Nam năm đó lại trở nên nhát gan như chuột, thật đúng là bi ai.”
“Ngươi không hiểu đâu.” Nam tử mặc áo bào cũng không tức giận, nhưng biểu hiện lãnh đạm lại: “Sức mạnh của bà ấy đã đột phá cực hạn, không còn trong phạm vi nhân loại, sớm muộn gì cũng ra khỏi cổ địa. Khi đó, các ngươi sẽ biết được chỗ đáng sợ của bà ấy.”
“Bà ta muốn ra ngoài?” Trong lòng Lữ Nhân không khỏi run lên, trở nên cảnh giác: “Không phải bà ấy bị nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể ở trong cổ địa sao?”
Nam tử mặc áo bào cười nói: “Trước kia đúng là thế, nhưng mười năm trước có người giúp bà ấy phá chú ấn. Bà ấy tích lũy sức mạnh mười năm chính là chờ thời điểm rời núi.”
“Không đúng.” Mặc dù Lữ Nhân chấn kinh nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Nếu là như thế, bà ta cũng không cần phái ngươi đến tìm chúng ta.”
“Ngươi quả nhiên vẫn cảnh giác như thế.” Nam tử mặc áo bào gật đầu: “Bà ấy xuất quan vẫn còn thiếu một bước. Cho nên, bà ấy muốn chúng ta mời các ngươi quay về.”
Lữ Nhân cười khẩy, khó chịu nói: ‘Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ đi giúp Phong lão thái bà kia sao?”
“Bà ấy đã giao hẹn qua, nếu các ngươi không đến, vậy thì cứ trực tiếp giết chết các ngươi.” Con mắt nam tử áo bào hơi nheo lại, áo bào trên người phình to, khí tức màu đen bắt đầu tản ra.
Lữ Nhân cau mày, bỗng nhiên bắn lên, cả người giống như một con báo săn thức ăn, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước mặt nam tử mặc áo bào, một quyền đánh tới.
Bành!
Quyền phong xuyên qua áo bào, đánh vào bức tường phía sau, bức tường trong nháy mắt bị đánh thành một cái lỗ lớn.
“Vô dụng thôi.” Nam tử mặc áo bào hơi trào phúng: “Ta chỉ để một phân hồn bên trên áo bào, cũng không phải thực thể. Quả đấm của ngươi vô dụng thôi, từ bỏ giãy dụa đi.”
“Có tác dụng hay không, có đánh mới biết.” Lữ Nhân không để mình bị đẩy vòng vòng, lại một quyền đánh tới.
“Ngươi hãy cảm nhận chút tuyệt vọng đi.” Nam tử mặc áo bào cười lạnh, lớp áo bào phồng lên mà không có gió, bộ phận từ cổ trở xuống trống rỗng, bay phất phới.
Lữ Nhân tập trung nhìn lại, áo bào màu đen giống như hạt cát, bị gió thổi tan từng chút một.
Trong không khí lập tức tràn ngập côn trùng màu đen, nhiều đến mức không cách nào dùng mắt thường nhìn thấy được, giống như phấn hoa, theo gió tan đi.
“Lại là chiêu thức này.” Con ngươi Lữ Nhân co rụt lại, vội cởi quần áo của mình, dùng bật lửa đốt nó giữa không trung.
Chít chít chít…
Trong không khí vang lên âm thanh cực nhỏ, giống như âm thanh thứ gì đó bị lửa đốt.
“Xem ra công phu của ngươi còn chưa bị thoái hóa sạch sẽ.” Nam tử mặc áo bào tán thưởng một câu, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Lữ Nhân cau mày, vừa tiếp tục đốt đám côn trùng vừa cảnh giác nhìn chung quanh, dự đoán vị trí nam tử áo bào đen có khả năng xuất hiện.
“Cha, mẹ bảo con đưa cho cha và vị thúc thúc kia ít cà… A?”
Lúc này, Lữ Văn cầm hai tách cà phê đẩy cửa phòng bước vào, ngạc nhiên nhìn cha của nàng đang dùng quần áo chơi với lửa.
Lữ Nhân thầm kêu không ổn, nói với Lữ Văn: “Văn Văn, con mau ra ngoài đi.”
Đáng tiếc đã muộn. Một cái bóng đen mỏng nhạt xuất hiện sau lưng Lữ Văn, côn trùng tinh mịn như hạt bụi chui vào làn da của nàng.
“Lữ Nhân, ngươi bị chiếu tướng rồi.” Trong phòng vang lên âm thanh của nam tử áo bào đen: “Đừng có vùng vẫy nữa, ngươi nên ngoan ngoãn… Sao?”
Nam tử mặc áo bào đang nói chuyện, bỗng cảm giác có chút không đúng, bởi vì trong phòng có thêm một người.
Lúc này, Lữ Nhân cũng phát hiện người đến, trong lòng âm thầm thở phào một hơi. Tên tiểu tử khốn kiếp này xem như đến kịp.
“Ngươi muốn tam sư phụ của ta ngoan ngoãn làm gì?” Hạ Thiên cầm trong tay hai tách café, nhấp một ngậm, sau đó phun ra: “Tại sao lại đắng như thế?”
Lữ Văn nghe Hạ Thiên nói, lúc này mới bình tĩnh lại: “Cha ta thích uống nguyên vị.”
“Đúng là không có phẩm vị gì cả.” Hạ Thiên đưa hai tách café cho Lữ Văn, cười nói: “Đi đổi ly khác đi, cái này khó uống quá. Ta và cha của ngươi còn có chuyện cần làm.”
Mặc dù Lữ Văn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn làm theo: “Được rồi, sư huynh.”
“Ngươi có thể từ kinh thành chạy đến đây trong vòng năm phút?” Nam tử áo bào thật sự không cách nào tiếp nhận được sự thật này: “Điều này không thể nào? Hay ngươi cũng có thuật phân thân?”
Hạ Thiên nói một tràng: “Ta không có phân thân, cũng không hứng thú với phân thân, càng không nhất thiết phải có phân thân.”
Nam tử áo bào im lặng hai giây, sau đó nói: “Nhưng cho dù ngươi đến, ngươi cũng chẳng thay đổi được điều gì, chẳng qua chỉ là ngàn dặm chịu chết mà thôi.”
“Tam sư phụ, ông đúng là già rồi, ngay cả mặt hàng này cũng không giải quyết được sao?” Hạ Thiên không thèm để ý, quay sang trêu chọc Lữ Nhân.
Lữ Nhân thản nhiên nói: “Hắn ta chính là phế vật nhưng ngươi đừng nên dính côn trùng trên người hắn ta.”
“Ông nói cái này?” Hạ Thiên mở bàn tay, bên trên có một luồng khí tức nhỏ màu đen.
Mắt Lữ Nhân mở to như chuông đồng: “Cái này không chơi được đâu, xảy ra chuyện lớn đấy.”
Nhưng khi ông vừa mới dứt lời, luồng khí tức màu đen đó đã chui xuống dưới da Hạ Thiên, dùng tốc độ cực nhanh chui vào bên trong.
“Lần này xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận