Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3818: Có thể làm được sao?

“Có mới là lạ.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi bớt nói láo lại một chút đi.”
Hạ Thiên ôm chặt lấy Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng đang nói xấu ta một cách trần trụi. Ta nhất định phải trừng phạt nàng.”
“Được rồi, Ninh lão tiên sinh đã tha thứ cho bọn họ, ta sẽ báo lại sự việc cho cha ta.” Bạch Thiên An hơi cúi người, đưa tay nắm lấy cổ áo lão đầu hói: “Cha của ta xử lý xong chuyện bên hồ Thấm Nguyên sẽ đến thương lượng công việc với Ninh lão.”
Ninh Vọng Hải đột nhiên hỏi: “Vừa rồi Cao Vạn Phu có nói con của ông ta đang ở bên cạnh Bạch sư đệ, sẽ không có việc gì chứ?”
“Ninh lão yên tâm, cha của ta đã sớm có sắp xếp.” Bạch Thiên An bình tĩnh trả lời: “Bây giờ ta đi giam ông ta lại, ba vị cứ tự nhiên, có gì thì cứ gọi ta.”
Sau đó, hắn ta kéo lão đầu hói ra khỏi phòng, cũng không biết đi đâu.
Người ngoài vừa đi khỏi, Ninh Nhụy Nhụy ngược lại thận trọng hơn. Nàng nhìn Hạ Thiên: “Tên sắc lang ngươi có buông ta ra hay không? Ta sắp bị ngươi siết đến không thở được rồi.”
“Không sao đâu. Tiểu muội chân dài, nếu nàng không thở nổi, ta có thể dùng miệng độ khí cho nàng.” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời im lặng: “Ngươi nên để những nữ nhân khác độ khí cho ngươi.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Tiểu muội chân dài, ăn giấm đích thật rất tốt cho tinh thần và thể xác nhưng ăn nhiều lại không tốt cho sức khỏe.”
“Ăn giấm cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy biết mình không thắng được Hạ Thiên ở phương diện này, chỉ là ngoài miệng thì từ chối nhưng cũng không trực tiếp đẩy Hạ Thiên ra.
Hạ Thiên không hiểu hỏi: “Tại sao nàng và Cửu nha đầu cứ nhắc đến quỷ nhỉ? Trên thế giới này không có quỷ.”
“Có chứ, đại sắc quỷ ngươi không phải quỷ sao?” Ninh Nhụy Nhụy phản bác.
“Khụ khụ.” Ninh Vọng Hải nhịn không được ho nhẹ hai tiếng. Hai đứa nhỏ ân ái trước mặt ông như vậy, thật sự khiến cho ông không nhìn nổi.
Sắc mặt Ninh Nhụy Nhụy không khỏi đỏ lên. Sau khi tỉnh hồn, nàng lập tức đẩy Hạ Thiên ra, còn hung hăng nguýt hắn một cái: “Đừng có mà tay chân động lung tung nữa. Lúc nào ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi của ta.”
“Nàng là nữ nhân của ta, đây không phải gọi là chiếm tiện nghi mà là thiên kinh địa nghĩa.” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy hừ nhẹ: “Ai là nữ nhân của ngươi? Ta chưa bao giờ thừa nhận.”
“Không có sao?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
“Không có.” Ninh Nhụy Nhụy kiên quyết phủ nhận.
Ninh Vọng Hải lại thở dài, lắc đầu nói: “Hai người các ngươi không quan tâm đến sự tồn tại của lão già này sao?”
“Ninh lão, không phải ông nên tránh mặt à?” Hạ Thiên nói.
Ninh Vọng Hải không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Ha ha, ngươi đúng là một chút thua thiệt cũng không chịu ăn, cũng phải chiếm thượng phong với ta sao?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Không có, ta chỉ đùa một chút mà thôi.”
“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Ninh Nhụy Nhụy kéo Hạ Thiên, ra hiệu hắn ngồi xuống.
Hạ Thiên không hiểu hỏi: “Chuyện chính gì?”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là có chuyện chính sự rồi. Nếu không, ngươi cho rằng chúng ta là khách đến đây du lịch à.”
“Khách du lịch cũng không phải là không được. Cảnh tuyết ở nơi này cũng khá đẹp.” Hạ Thiên phụ họa một tiếng, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: “Đương nhiên vẫn còn thua xa vạn dặm cảnh tuyết ở Thanh Phong Sơn.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười nói: “Nơi này chính là Tuyết Thành, một năm bốn mùa đều có tuyết.”
“Cảnh tuyết không phải cứ có tuyết là sẽ đẹp.” Hạ Thiên cũng không tán đồng lắm với câu nói này.
Ninh Nhụy Nhụy bĩu môi: “Đúng đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng. Phong cảnh Thanh Phong Sơn đệ nhất thiên hạ, không nơi nào có thể so sánh được.”
“Vốn là như vậy mà.” Hạ Thiên đương nhiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng nói vậy là không đúng rồi.m dương quái khí, rõ ràng đáng đánh.”
“Không có, ngươi nghe nhầm rồi.” Ninh Nhụy Nhụy mở to mắt, làm ra vẻ vô tội: “Ta là mỹ thiếu nữ, tại sao có thể âm dương quái khí được chứ?”
Hạ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi nhìn khiến ta nổi da gà đấy. Ngươi lại đánh chủ ý xấu gì nữa thế?” Ninh Nhụy Nhụy vội kéo áo, đến bên cạnh Ninh Vọng Hải, nói khẽ: “Gia gia, không phải ông nói có chuyện quan trọng muốn tìm hắn sao? Bây giờ ông hỏi đi, nếu không, nói không chừng hắn lại đi nữa đấy.”
“Cũng đúng.” Ninh Vọng Hải gật đầu.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ninh gia gia, ông là gia gia của tiểu muội chân dài, cũng chính là gia gia của ta. Có chuyện gì, ông cứ nói thẳng là được, không cần cân nhắc chuyện khác.”
“Thật ra ta có một yêu cầu hơi quá.” Ninh Vọng Hải trải qua cân nhắc thận trọng, chậm rãi nói: “Nói thẳng ra, bốn mươi năm trước ta đã từng là đệ tử võ tông phái Tuyết Sơn, hơn nữa còn mở khí khiếu đan mạch. Mặc dù không phải người tu hành nhưng chân khí vẫn có thể sử dụng một cách tự nhiên. Về sau, khi ta hạ sơn, để thực hiện lời hứa, ta đã tự phế đan điền khí hải, chỉ còn lại công phu quyền cước, nhưng cũng đã lâu rồi không dùng đến.”
Hạ Thiên lập tức hiểu ra Ninh Vọng Hải muốn nói cái gì: “Ninh gia gia, ông không cần phải nói uyển chuyển như vậy. Có phải ông muốn ta giúp ông một lần nữa đả thông đan điền khí hải?”
“Đúng.” Ánh mắt Ninh Vọng Hải mong chờ nhìn Hạ Thiên: “Có thể làm được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận