Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2946: Cạm bẫy

Lúc này, Bạch sư tỷ đã lặng lẽ giải cấm linh khí trong đan điền, sau đó nói với các sư muội của mình: “Đừng sợ, chỉ cần các ngươi sử dụng kiếm pháp thường ngày khổ luyện, đối phó đám quỷ tướng này dư xài.”
Mấy tiểu cô nương nghe xong, thoáng bình tĩnh lại một chút, miễn cưỡng chống đỡ, không bị hù ngã.
“Lên, cho bọn họ biết tay.” Lệ Thiên Thu khịt mũi coi thường, vung tay với đám quỷ tướng đằng sau: “Các ngươi hãy để cho bọn họ biết ở Vạn Quỷ Uyên này, ai mới là chúa tể không thể làm trái.”
Chữ “tể” vừa mới nói xong, Mộc Hàm trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt hắn ta, con dao trong tay như tia chớp đâm trúng cổ hắn ta.
Thân hình Lệ Thiên Thu lập tức tiêu tán thành sương mù màu đen.m thanh trào phúng từ bốn phương tám hướng truyền đến: “Ta đã sớm đoán được ngươi có chiêu này. Ngươi thật sự cho rằng bản hộ pháp bị chút mánh khóe đó của ngươi đánh trúng?”
Mục đích của Mộc Hàm không phải là đánh trúng mà là buộc Lệ Thiên Thu thối lui, sau đó quay người trở về giúp đỡ mấy nữ đệ tử Bạch Hạc Sơn, giết chết đám quỷ tướng mặc áo giáp.
Mấy tiểu cô nương nhìn thấy bọn họ có thể giết chết đám quỷ tướng như hung thần ác sát, không khỏi hưng phấn, sĩ khí khôi phục được một chút.
“Duy trì trận hình, tốt nhất là dùng kiếm trận.” Mộc Hàm sợ các nàng đắc ý quên hình, vội quát với mấy tiểu cô nương: “Bất cứ lúc nào cũng không được hành động đơn độc.”
“Mau kết thành Bạch Hạc Lưỡng Sí Trận.” Bạch sư tỷ vô cùng bình tĩnh, nhắc nhở các sư muội bên cạnh: “Các ngươi đừng cao hứng quá mức, cũng đừng sợ hãi, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định có thể thoát hiểm.”
Mộc Hàm vượt mọi chông gai ở phía trước, nữ đệ tử Bạch Hạc Sơn hộ pháp sau lưng nàng, nhất thời thế như chẻ tre.
Suy nghĩ hiện tại của Mộc Hàm rất đơn giản, chính là thoát ra khỏi cái nơi quỷ quái này trước rồi nói sau. Ở đây, tu vi bị quản chế, không thể thi triển được. Kéo càng lâu, tình huống lại càng bất lợi đối với nàng.
“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu.” Lệ Thiên Thu một lần nữa hiện thân, quỷ hồn du đãng bốn phía lại ngưng kết thành mấy chục quỷ tướng, vọt về phía đám người Mộc Hàm.
Tuy nhiên, Mộc Hàm và mấy nữ đệ tử phối hợp rất ăn ý, rất nhanh đã giết chết mấy chục quỷ tướng.
“Kiên trì, cửa ra vào bí cảnh đang ở phía trước.” Sau khi đi vào, Mộc Hàm vẫn luôn tìm kiếm lối ra, đã sớm hiểu rõ. Mục tiêu ngay từ ban đầu của nàng chính là cái này.
Mấy nữ đệ tử nhìn thấy quỷ tướng khí thế hung hăng chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu, lòng tin tăng lên rất nhiều, tốc độ cũng tăng nhanh không ít.
Lệ Thiên Thu nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thả người bay lên, dự định đích thân ra tay, nhưng lại bị Mộc Hàm cản lại. Hai người bắt đầu kịch đấu.
“Các ngươi đi trước, khi ra đến cửa thông báo cho ta là được.” Mộc Hàm vừa ngăn cản Lệ Thiên Thu vừa quát lớn với mấy người Bạch sư tỷ.
Bạch sư tỷ cũng biết mình không giúp đỡ được gì, đành phải cùng với các sư muội tiến về phía lối ra.
Nhìn thấy lối ra đang ở phía trước, bỗng nhiên một tiếng kêu cứu vang lên: “Cứu, mau cứu ta.”
Mấy tiểu cô nương không khỏi nghe tiếng nhìn lại, đột nhiên phát hiện Vũ Tễ Nguyệt đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, đùi bị thương, còn bị hai quỷ vật chèn lên, tình huống cực kỳ nguy cấp.
“Đừng động đậy, có thể là cạm bẫy đấy.” Bạch sư tỷ nhìn thấy các sư muội muốn đi cứu người, lập tức lớn tiếng nhắc nhở.
“Nhưng đó là Vũ công tử. Hắn ta đến là để cứu chúng ta mà.”
“Đúng vậy, chúng ta sao có thể thấy chết không cứu.”
“Huống chi, Vũ công tử bởi vì chúng ta nên mới gặp đại nạn này.”
“Bạch sư tỷ, chúng ta cứ ngang nhiên xông đến đó, mang hắn ta vào trong trận pháp, như vậy có thể đảm bảo cho hắn ta một mạng.”
“…”
Lúc này, Bạch sư tỷ cũng do dự. Nếu quả thật vứt bỏ Vũ Tễ Nguyệt không để ý đến, chẳng những chính nàng lương tâm khó bình, đồng thời còn tổn hại thanh danh của Bạch Hạc Sơn. Bây giờ nàng lại bị chúng sư muội khuyên đến mức không chịu nổi, đành phải đồng ý: “Thôi, mọi người chậm rãi đến đó, tuyệt đối không được thoát ly khỏi kiếm trận.”
Mấy tiểu cô cao hứng không thôi, lập tức gia tăng tốc độ, miễn cưỡng duy trì kiếm trận đến gần Vũ Tễ Nguyệt.
“Vũ công tử, ngươi không sao chứ.” Hai tiểu cô nương vội đỡ Vũ Tễ Nguyệt đang bị thương ở chân: “Ngươi cố gắng một chút, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Bạch sư tỷ biết nơi này không thể ở lâu, lập tức quát lớn: “Được rồi, động tác nhanh lên, kéo hắn ta vào trận. Có thể đuổi theo hay không còn phải dựa vào chính hắn ta.”
Một đám sư muội thấy Bạch sư tỷ có chút bất cận nhân tình. Chân Vũ công tử đang bị thương, làm sao có thể tự mình đi được.
“Không sao đâu, ta có thể tự đi được, đa tạ mấy vị ân nhân cứu mạng.” Vũ Tễ Nguyệt cắn răng đi vào trong trận: “Bạch sư tỷ, các ngươi không cần để ý đến ta, ta có thể đi được. Việc cấp bách bây giờ là mau chóng rời khỏi nơi này.”
Lúc này, Bạch sư tỷ cảm thấy coi trọng Vũ Tễ Nguyệt hơn một chút. Hắn ta cũng không phải hoàn toàn là công tử bột, vẫn còn có cái nhìn về đại cục.
Một lát sau, quả nhiên mọi người nhìn thấy lối ra. Ở đó có một đạo bùa đơn giản che lại, chỉ cần một kiếm nhẹ nhàng là có thể chém ra được.
“Các ngươi mau chém lá bùa kia đi, để ta thông báo cho vị sư tỷ của Phiếu Miểu Tiên Môn.” Bạch sư tỷ cảm thấy yên tâm hơn một chút, quay lại dặn dò mấy vị sư muội. Trong lúc nàng đang định lên tiếng thông báo cho Mộc Hàm, bỗng dưng một thanh trường kiếm đâm vào hậu tâm của nàng, xuyên thẳng qua ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận