Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1750. Vớ được cô em ngon nghẻ

"Tiểu muội chân dài, cô có muốn cho chân càng đẹp hơn không?" Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, "Ừm, chân của cô đã rất hoàn mỹ rồi, vốn dĩ không hoàn mỹ lắm, nhưng hôm qua ta đã châm cứu cho cô, trên cơ bản đã không còn chỗ nào khó coi nữa...... Ừm, hình như ở đây co dãn không tốt, ta mát xa cho cô một chút vậy."
Hạ Thiên nói xong lập tức ấn xuống cẳng chân của Ninh Nhụy Nhụy, nhưng không có bao lâu, chưa đến mười giây thì hắn đã ngừng lại, tiếp đó lộ ra vẻ mặt rất hài lòng: "Ừm, lần này hoàn mỹ rồi, Tiểu muội chân dài, bây giờ, chân của cô đã không còn gì để bắt bẻ nữa."
"Nè, ngươi mau buông ra, có người nhìn kìa!" Ninh Nhụy Nhụy có chút xấu hổ.
"Không sao đâu Tiểu muội chân dài, người khác nhìn chân của cô một chút cũng không sao, ta sẽ không nhỏ mọn như vậy." Hạ Thiên tỏ vẻ mình rất rộng lượng.
Ninh Nhụy Nhụy lại muốn điên lên, nàng và tên lưu manh này thật đúng là không phải người cùng một thế giới, thứ mà hai người nói căn bản không phải là một việc!
Với lại, không phải đến bây giờ Ninh Nhụy Nhụy mới phát hiện mình và Hạ Thiên không phải người cùng một thế giới chứ, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn cảm thấy có lẽ Hạ Thiên còn có thể cứu chữa một chút, có lẽ sau này hai người sẽ có thể trò chuyện bình thường. Nhưng mỗi một lần nàng đều phát hiện, Hạ Thiên căn bản không có thuốc chữa, bất luận thời điểm nào, hai người các nàng đều không có cùng một suy nghĩ.
Kết quả là, Ninh Nhụy Nhụy quyết định từ bỏ cứu chữa tên bệnh thần kinh Hạ Thiên kia, nàng cũng lười tán gẫu với hắn, cho dù Hạ Thiên đặt chân nàng lên người hắn để nghiên cứu thì nàng vẫn không nói gì, dù sao nàng đã quen rồi.
Cũng may xe chạy tương đối nhanh, không đến nửa giờ thì xe đã tới một nơi gọi là thị trấn Sa Hà, Ninh Nhụy Nhụy rõ ràng chưa tới đây bao giờ, cho nên xuống xe tìm người hỏi đường.
"Xin chào, vị đại ca này, cho hỏi anh có biết nhà của Tề Tề ở đâu không?" Ninh Nhụy Nhụy ngăn cản một nam nhân chừng ba mươi tuổi.
Nam nhân đó dừng lại liếc Ninh Nhụy Nhụy một cái, sau đó hai mắt trừng lớn.
"Ngươi tìm Tề Tề à? Có phải Tề Tề có vóc dáng nho nhỏ, người hơi gầy không?" Nam nhân kia hỏi.
"Đúng vậy, chính là nàng ấy." Ninh Nhụy Nhụy gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi, ta cũng đang muốn đi tới nhà nàng ấy đây, để ta dẫn ngươi đi." Nam nhân kia trông có vẻ rất nhiệt tình.
"Vậy thì tốt quá, cám ơn đại ca." Ninh Nhụy Nhụy cám ơn rất lễ phép.
"Nào, đi bên này, không xa lắm đâu, đi vài phút là tới rồi." Nam nhân vừa nói vừa dẫn đường.
"Nơi này nhìn hơi tồi tàn nha." Lúc này, Hạ Thiên bỗng dưng lẩm bẩm một câu, tiếp đó lại thuận tay ôm eo nhỏ của Ninh Nhụy Nhụy, nam nhân kia thấy vậy thì âm thầm cắn răng, vẻ mặt lộ ra vẻ ước ao ghen tị.
Ninh Nhụy Nhụy véo mạnh cánh tay của Hạ Thiên, nhưng cho dù bây giờ nàng là người tu tiên thì chút lực công kích đó vẫn không có tác dụng gì đối với Hạ Thiên, hắn vẫn ôm nàng không hề buông ra.
"Tiểu muội chân dài, nếu ngươi còn véo ta nữa thì ta cũng sẽ véo ngươi nha." Hạ Thiên nói rất chân thành.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức không dám véo Hạ Thiên nữa, vì nàng tin tưởng hắn nói được thì làm được. Mấu chốt nhất là, đến lúc đó, tên lưu manh này chắc chắn sẽ không véo cánh tay, mà là véo chỗ khác.
Ba phút sau.
"Mỹ nhân, đến nơi rồi." Nam nhân dẫn đường trước đó lên tiếng, tiếp đó hắn đi vào một cái sân.
Nhìn tổng thể thì đây là một thị trấn có chút lạc hậu, các loại phòng ốc và kiến trúc tương đối cũ nát, nhưng căn nhà trước mặt lại nhìn giống như một biệt thự xa hoa, sân cũng rất lớn.
"Đây là nhà của Tề Tề?" Ninh Nhụy Nhụy có chút nghi ngờ, mặc dù nàng chưa từng tới nhà của Tề Tề, nhưng cũng biết gia cảnh của Tề Tề không tốt, không có khả năng sẽ ở nơi tốt như thế này.
Nhưng dù có khó hiểu thì Ninh Nhụy Nhụy vẫn đi vào, cái gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn, bây giờ Ninh Nhụy Nhụy đã có bản lĩnh, hơn nữa còn có Hạ Thiên ở bên cạnh, đương nhiên nàng không có gì phải sợ.
"Đúng vậy, mỹ nhân, đây chính là nơi ngươi muốn tới." Nam nhân kia nở nụ cười cổ quái, tiếp đó hô to một tiếng, "Các huynh đệ ra đây nào, có một cô em xinh đẹp đến đây tìm Tề Tề, nhanh chóng chạy ra tiếp đón đi!"
Tiếng hô to kia vừa dứt, mười mấy nam nhân từ bên trong đi ra, trẻ nhất nhìn chỉ có hai mươi mấy, lớn nhất cũng xấp xỉ năm mươi tuổi, mà tầm mắt của bọn hắn rất nhanh đều rơi vào trên người Ninh Nhụy Nhụy, tiếp theo từng đôi mắt đều trừng lớn.
"Quá xinh đẹp, cô nàng này từ đâu tới vậy?"
"Tìm Tề Tề? Vậy thật là tốt, Tề Tề làm hại Uy tử nhà chúng ta không thể sinh con, vậy tính sổ với cả cô nàng này đi."
"Ai, cô em, ngươi tên là gì? Ngươi có quan hệ thế nào với Tề Tề vậy?"
"Mỹ nhân, ngươi thật đúng là biết tìm chỗ, đây là đưa tới cửa sao?"
......
Những người kia ngươi một câu ta một câu, hiển nhiên đã coi Ninh Nhụy Nhụy là vật trong túi.
"Được rồi, được rồi, các huynh đệ, trước tiên hãy giải quyết tiểu tử kia đã." Tên nam nhân dẫn Ninh Nhụy Nhụy tới đây chỉ vào Hạ Thiên, nói: "Tiểu tử đó là bạn trai của cô em này, giải quyết hắn trước, tiếp theo chúng ta muốn chơi với cô em này như thế nào cũng được."
"Tiểu muội chân dài, ngươi thật sự cần uống nhiều nước đu đủ nha, nếu không thì với chỉ số thông minh của ngươi thật sự rất dễ bị người ta lừa gạt. Xem đi, ngươi tìm người hỏi đường, kết quả bị người ta lừa gạt tới tận trong nhà." Hạ Thiên lắc đầu cảm khái, "Bây giờ ta thật sự sợ ngươi sẽ kéo thấp chỉ số thông minh bình quân của vợ ta xuống đó."
Lần này, Ninh Nhụy Nhụy không cách nào phản bác, làm sao nàng biết được hỏi thăm đường cũng sẽ bị lừa gạt chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận