Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2391. Có độc

Đoạn Nhất Lang bỗng dưng mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi, bởi vì thứ hắn đang bóp chính là cổ họng của bản thân.
“Thế nào, bóp chưa đã hả?”
Hạ Thiên nở nụ cười giễu cợt, vì để thoải mái thưởng thức biểu cảm của đồ đần kia mà cố ý nghiêng người dựa vào trong ngực A Cửu: “Không ngại mạnh thêm chút nữa chứ.”
Đoạn Nhất Lang nghe vậy, tức giận đến mức nổ phổi, nhưng cơ thể lại không dám nhúc nhích, cánh tay càng giống như bị đông cứng lại.
A Cửu cũng cảm thấy Đoạn Nhất Lang đúng là tự tìm chết, chọc ai không chọc lại chọc phải Hạ Thiên, lần này chơi hỏng rồi, trực tiếp ăn ác quả của mình.
“Khụ......” Đoạn Nhất Lang muốn nói gì đó, đáng tiếc đã không phát ra được âm thanh nào, ánh mắt cầu cứu liếc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt.
“Đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi còn nhất quyết không nghe.”
Ứng Hiểu Nguyệt thở dài, lắc đầu nói với Đoạn Nhất Lang: “Đừng vùng vẫy nữa, ngươi hết cách cứu rồi.”
Không thể không nói, Đoạn Nhất Lang cũng không phải kiểu dễ nhằn, dù sao cũng là tu tiên giả, chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết như vậy.
Bỗng dưng hắn bộc phát ra năng lực của mình, đưa tay che cổ, rồi chế trụ cái cổ bị nát tanh bành kia, sau đó chạy thục mạng giống như chó điên, lao nhanh về phía thang máy truyền tống.
Sau khi tiến vào thang máy, trước khi cửa đóng lại, Đoạn Nhất Lang vẫn không quên cho Hạ Thiên một ánh mắt vô cùng oán độc.
“Hắn đã ghi hận ngươi.” Ứng Hiểu Nguyệt không quên nhắc nhở Hạ Thiên và A Cửu: “Thân phận của Đoạn Nhất Lang ở trên đảo không đơn giản, tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu, các ngươi cẩn thận một chút.”
Hạ Thiên vẫn vẻ mặt không sao cả, bĩu môi nói: “Không sao cả, ngược lại tên đần kia sắp chết rồi.”
Ứng Hiểu Nguyệt nghe vậy không khỏi sững sờ, sau đó nghĩ đến đủ chỗ quái dị của Hạ Thiên, cảm thấy có lẽ bản thân làm người tốt không công.
“Ngươi không đi?”
Hạ Thiên giương mắt nhìn Ứng Hiểu Nguyệt, bất mãn nói: “Cứ phải làm bóng đèn của ta và A Cửu à?”
“Ta có một số việc muốn nói với các ngươi.”
Ứng Hiểu Nguyệt cười nhạt một tiếng, bờ mông nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Hạ Thiên và A Cửu, cũng chính là chỗ vừa rồi Đoạn Nhất Lang ngồi.
Hạ Thiên trả lời một câu: “Chúng ta không muốn bàn chuyện với ngươi.”
Lúc này, Ứng Hiểu Nguyệt quay đầu nhìn về phía A Cửu: “Còn ngươi?”
“Ngươi có chuyện gì?”
A Cửu đương nhiên biết Ứng Hiểu Nguyệt, chỉ là ấn tượng đối với nàng cũng không tốt, “Việc trước đó đã chứng minh, tốt nhất đừng nói vớ vẩn, hơn nữa nói nhanh lên, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Ứng Hiểu Nguyệt không thèm để ý thái độ của A Cửu, nguyên nhân là do trước kia nàng cạnh tranh với Y Tiểu m, mặc dù không có thù hận sâu đậm gì, nhưng cũng coi như là oán hận chất chứa đã lâu.
“Có thể vừa ăn vừa nói.”
Ứng Hiểu Nguyệt vẫy tay, lập tức có người đưa tới một đôi đũa mới, “Lại nói ta còn chưa được ăn món của vị đầu bếp mới này đâu, lần này xem như dính ánh sáng của hai vị.”
Nói xong, Ứng Hiểu Nguyệt liền không coi ai ra gì bắt đầu ăn, còn ra hiệu Hạ Thiên và A Cửu đừng khách khí, cứ việc tận hưởng mỹ thực.
A Cửu giống như là không muốn chịu thua, cũng làm theo bắt đầu ăn.
“Cửu nha đầu, đừng ăn.” Hạ Thiên bỗng nhiên ôm eo A Cửu eo, nói nhỏ bên tai nàng một câu.
“Sao vậy?”
A Cửu có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên, ở trong nhận thức của nàng thì Hạ Thiên không phải nam nhân ôn nhu sẽ nói ra những lời như vậy.
Hạ Thiên không nói gì, đưa tay chỉ Ứng Hiểu Nguyệt ngồi đối diện.
A Cửu có chút không rõ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mặt Ứng Hiểu Nguyệt vậy mà biến thành màu đen, dáng vẻ đen nhẻm như than củi.
“Sao vậy, mùi vị được đấy, sao lại không ăn thế kia?”
Ứng Hiểu Nguyệt đương nhiên không biết da mặt của mình xảy ra biến hóa, phát hiện Hạ Thiên và A Cửu nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, không khỏi hỏi: “Trên mặt ta có gì sao?”
A Cửu hỏi Hạ Thiên: “Ngươi làm?”
“Không phải.” Hạ Thiên lắc đầu, “Trong thức ăn vốn có độc.”
“Ngươi nói cái gì, trong thức ăn có độc?” Ứng Hiểu Nguyệt sợ hãi hô lên, tay gắp thức ăn cũng dừng lại.
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, trong thức ăn có độc, mà còn là loại cực độc ăn vào sẽ chết.”
“Không đúng, vậy không phải vừa nãy các ngươi cũng ăn rồi sao.”
Ứng Hiểu Nguyệt có chút không tin, hoài nghi nhìn Hạ Thiên và A Cửu.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Có ta ở đây, Cửu nha đầu đương nhiên sẽ không có việc gì.”
“Hơn nữa loại độc này mặc dù trí mạng, nhưng quả thật có thể khiến món ăn trở nên ngon hơn, chỉ là ăn quá nhiều sẽ khiến da mặt đen thui.”
Ứng Hiểu Nguyệt nghe vậy, lập tức lấy một viên dược màu trắng từ trong túi xách của mình trực tiếp nuốt xuống đi, không bao lâu sau, vết đen trên mặt nhanh chóng biến mất.
“Trên đảo này đúng là cạm bẫy khắp nơi.”
A Cửu liếc qua mấy món ăn đằng trước, vẫn sắc hương vị đầy đủ, chỉ là không hề muốn ăn nữa.
Ứng Hiểu Nguyệt tức giận đến mức đập đũa lên bàn, trừng mắt với Hạ Thiên nói: “Ta thấy độc của các ngươi thì có, các ngươi cố ý nhằm vào ta.”
“Ngươi có vẻ đề cao bản thân quá nhỉ.” A Cửu nghe lời này có chút khó chịu, “Cố ý nhằm vào ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
“Đều nói kẻ xấu không có trí thông minh, lời này đúng là không nói sai.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi nếm được độc trong thức ăn, thì hẳn là nên đi tìm đầu bếp kia, liên quan gì đến ta và A Cửu chứ.”
Vẻ mặt Ứng Hiểu Nguyệt không ngừng thay đổi, tiện tay vẫy một thị tỳ của nàng, căn dặn nàng ta đến phòng bếp bảo người trong đó ra hết đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận