Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2909: Các ngươi để cho ta đánh một trận trước

Tiểu Tiên Giới, Vạn Lung động thiên.
Nơi này hoàn toàn khác biệt với Bồng Lai phúc địa. Phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là dãy núi liên miên, chập chùng, nhìn một lần là không nhìn thấy được điểm cuối.
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm rơi xuống một đỉnh núi. Vệt thần quang mà bọn họ đã bước vào ở Bồng Lai phúc địa vẫn luôn bay lên trên, xuyên qua một tầng mây, lại xuyên qua một pháp trận, sau đó đến thẳng Vạn Lung động thiên ở nhị trọng thiên.
Ban đầu, thần quang mà bọn họ đứng vẫn còn tiếp tục bay lên, kết quả mấy luồng kiếm khí sắc bén không biết từ nơi nào bay đến chặt đứt thần quang chở Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm. Hai người bọn họ lập tức rơi xuống một ngọn núi.
“Tên ngốc nào làm hỏng việc của ta thế.” Hạ Thiên khó chịu đưa mắt nhìn ra xa. Kiếm quang chém đến từ hướng đó.
Bạch Tiêm Tiêm cũng nhìn lại, ánh mắt ngưng tụ: “Thiên ca ca, có người chạy sang bên này.”
“Ta thấy rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đám ngớ ngẩn này đến rất đúng lúc, để ta đánh cho bọn chúng một trận cho hả giận.”
“Thiên ca ca, không cần thiết đâu.” Bạch Tiêm Tiêm cười khẽ: “Kiếm khí kia không phải bọn họ chém ra đâu, chúng giống như kiếm khí hộ sơn do đại trận hộ sơn phát ra.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta chẳng quan tâm chúng là kiếm khí gì. Phá hỏng chuyện tốt của ta chính là muốn ăn đòn. Nếu làm chậm trễ việc ta cứu Cửu nha đầu, đó không còn là chuyện đánh một trận là xong. Ta sẽ trực tiếp tiêu diệt cái chỗ chết tiệt này.”
Không bao lâu sau, từ đằng xa có mấy bóng người ngự kiếm bay đến trên đỉnh đầu Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm, cao giọng quát: “Hai người các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại xuất hiện chung quanh đại trận hộ sơn Lạc Nhật Phong chúng ta?”
“Chúng ta là ai, chuyện này về sau hãy nói.” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự khó chịu: “Các ngươi trước để cho ta đánh một trận.”
Đám người kia không khỏi nhìn nhau, một nam tử trung niên mặc thanh bào nói với Hạ Thiên: “Vị đạo hữu này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên hỏi gì đáp nấy. Bằng không, chúng ta chỉ có thể xử lý ngươi như ngoại địch xâm lấn Lạc Nhật Phong chúng ta. Nhẹ thì giải vào Hình đường, nặng thì giết chết ngay tại chỗ.”
Lời còn chưa nói hết, nam tử mặc thanh bào đã ngã xuống từ trên phi kiếm theo tư thế chó đớp cứt.
Những người khác thấy vậy, không khỏi che miệng cười, kết quả vừa cười ra tiếng, bọn họ liền theo gót nam tử mặc thanh bào, tất cả đều mặt chạm đất, miệng dính đầy bùn.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Nam tử mặc thanh bào kinh ngạc đứng lên, hỏi những người khác: “Tại sao các ngươi đều ngã vậy?”
“Không biết, tự dưng xui xẻo ngã xuống thôi.”
“Toàn thân của ta đột nhiên bất lực, sau đó ngã xuống.”
“Đúng vậy.”
“…”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, tất cả không biết vì sao mình lại bị ngã.
“Nói, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?” Nam tử mặc thanh bào đầu óc xoay chuyển rất nhanh, quay người đối mặt Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm, lạnh giọng quát.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ta và vợ Tiêm Tiêm đều đứng ở đây, động cũng không động. Có khi các ngươi dinh dưỡng không đủ hoặc thiếu máu cũng không biết chừng.”
“Đánh rắm!” Nam tử mặc thanh bào mắng một câu, nói với các vị sư đệ khác: “Mọi người cảnh giác, hai người kia tuyệt không phải bình thường, vô cùng nguy hiểm.”
“Vâng.” Mấy tên đệ tử cùng nhau hét lớn, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ, bao vây hai người Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm lại.
Bạch Tiêm Tiêm lên tiếng: “Chúng ta không có địch ý, chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này.”
“Bây giờ ta cảm thấy rất khó chịu.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn mọi người: “Ban đầu, ta và vợ Tiêm Tiêm bước vào vòng sáng, muốn lên trên tìm Cửu nha đầu. Kết quả bị các ngươi làm chậm trễ, các ngươi bồi thường cho ta như thế nào?”
Nam tử áo bào xanh nghe Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm nói xong, lông mày không tự chủ được cau lại: “Các ngươi rốt cuộc đang nói thứ gì thế?”
“Nghe không hiểu thì coi như xong.” Hạ Thiên không kiên nhẫn: “Tóm lại, các ngươi phải nghĩ cách đưa ta và vợ Tiêm Tiêm lên trên. Nếu không, ta sẽ phá tan sơn môn này của các ngươi.”
“Lên trên?” Lông mày nam tử mặc thanh bào nhướng lên, lạnh giọng nói: “Tại sao các ngươi lại muốn lên phía trên? Ta thấy các ngươi không giống người tiên giới.”
“Có phải người tiên giới hay không, liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nổi: “Tóm lại, các ngươi mau nghĩ cách đưa ta và vợ Tiêm Tiêm lên trên. Bằng không, việc này không xong đâu.”
Nam tử mặc thanh bào hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên: “Hai người các ngươi chẳng những không rõ lai lịch, ý đồ không rõ, lại còn nói lời kiêu ngạo với Vạn Lung động thiên ta. Xem ra, ta nên giam giữ các ngươi lại.”
Một đệ tử trong đó lên tiếng: “Đại sư huynh, bọn họ đi từ Bồng Lai phúc địa lên, có phải là người của Bồng Lai hay không?”
“Tuyệt không có khả năng.” Nam tử mặc thanh bào lắc đầu: “Người của Bồng Lai, chúng ta đều biết. Hai người này bất luận quần áo hay là phong cách hành sự đều giống người dưới hạ giới.”
“Ta nghe nói Cửu công chúa Bồng Lai phúc địa đính hôn ngày hôm nay.” Lại có một đệ tử nói: “Bọn họ có phải khách từ trọng thiên khác đến Bồng Lai phúc địa hay không?”
“Như vậy lại càng không thể.” Nam tử mặc thanh bào lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Tân khách đều có thần quang phù được chỉ định, tuyệt không bị đại trận hộ sơn đánh rơi. Bọn họ nhất định lấy trộm thần quang phù của người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận