Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3762: Ta không tin

“Tất nhiên là đánh gãy tay gãy chân ngươi, để các ngươi ghi nhớ thật lâu, sau đó cút khỏi Tuyết Thành.”
Phong Đình Đình cau mày, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên và Dương San, lạnh giọng nói: “Bằng không, ta không biết ngày mai trên núi tuyết có thêm hai thi thể nữa hay không.”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”
Dương San đã sớm không còn là thiếu nữ đơn thuần. Mấy năm qua, người nào chuyện gì ở Thanh Phong Sơn nàng cũng đã kinh qua, chút uy hiếp đó thật sự khiến cho nàng không chút gợn sóng.
“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa?” Phong Đình Đình hiển nhiên không nghĩ đến Dương San lại bình tĩnh như vậy, chỉ nhấn mạnh: “Nơi này là Tuyết Thành, địa bàn của Bạch gia và Phong gia, cho dù bây giờ ta giết chết các ngươi cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì, ngươi tin hay không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó nói: “Ta không tin.”
“Ở đây có phần cho ngươi nói chuyện sao?” Phong Đình Đình giận tím mặt, ra lệnh cho thuộc hạ: “Vả miệng hắn cho ta, vả thật mạnh.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Bảo tiêu sau lưng lập tức nhận mệnh, một đại hán to con, bắp thịt cuồn cuộn giơ bàn tay còn lớn hơn mặt Dương San muốn tát vào mặt của nàng.
“Các ngươi đừng có làm loạn.” Hàn Nhạc Hân do dự một chút, vẫn đứng lên nói: “Ban ngày ban mặt, lại còn trước mặt bao nhiêu người, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm loạn, ngươi có tin ta trực tiếp báo cảnh sát hay không?”
Phong Đình Đình khinh thường nhìn Hàn Nhạc Hân: “Ồ, nói nghe sợ quá nhỉ? Trước xé rách miệng của ngươi ra.”
Đại hán kia nghe lệnh, lập tức xông lại phía Hàn Nhạc Hân.
“Ngươi, các ngươi không được làm loạn.” Hàn Nhạc Hân luống cuống tay chấn. Vừa rồi, sở dĩ nàng đứng ra là vì thứ nhất, Dương San là bạn tốt của nàng, thứ hai bởi vì nàng biết Hạ Thiên rất lợi hại. Tuy nhiên, Hạ Thiên lại không nhúc nhích, nàng không khỏi có chút sợ hãi.
Gã đại hán nở nụ cười lạnh, biểu hiện hung thần ác sát, hất cánh tay như tấm sắt quạt về phía Hàn Nhạc Hân.
“Hạ Thiên, San San, cứu ta.” Hàn Nhạc Hân muốn chạy, nhưng không biết vì sao dưới chân như mọc rễ, hoàn toàn không động đậy được.
Phong Đình Đình cười lạnh: “Ai cũng không cứu được ngươi đâu. Bọn họ lại càng không có khả năng.”
Dương San muốn ra tay, chợt phát hiện dị dạng, cơ thể giống như bị đông lại, liền thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Ông xã, có gì đó là lạ.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, chẳng có gì lạ cả. Đám ngu ngốc này muốn tìm chết, nàng cứ để bọn họ toại nguyện.”
Một giây sau, Dương San đã nhận ra vấn đề, bởi vì Phong Đình Đình đứng trước mặt bọn họ, ánh nắng chiếu xuống vừa lúc chiếu bóng của nàng ta lên người bọn họ.
“Ngươi rất nhạy cảm.” Phong Đình Đình khoanh tay cười lạnh: “Đáng tiếc chẳng có tác dụng gì cả, các ngươi hoàn toàn không có cách phản kháng… A!”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe bốp bốp hai tiếng giòn vang, bàn tay của gã đại hán kia quất thật mạnh vào mặt của nàng ta.
Chẳng những đánh gãy răng của nàng ta mà còn khiến nàng ta bị choáng váng.
“Các ngươi dám đánh ta?” Phong Đình Đình kinh ngạc qua đi, lập tức giận dữ, ánh mắt chỉ muốn giết người: “Tất cả các ngươi không còn muốn sống nữa đúng không?”
“Cái này… đại tiểu thư, làm sao chúng ta dám.” Đại hán kia như phát mộng. Bọn họ rõ ràng đánh Hàn Nhạc Hân, tại sao đại tiểu thư lại trúng chiêu?
Phong Đình Đình đương nhiên biết bọn họ không dám, nhưng sự thật chính là nàng ta bị thuộc hạ của mình tát hai bạt tai trước mặt mọi người.
“Hai người các ngươi đúng là phế vật.” Phong Đình Đình bỗng dưng cảm nhận được điều gì đó, vội đưa tay sờ mặt, sau đó vội vàng mò một cái gương nhỏ từ trong túi ra, soi vào mặt: “A, mặt của ta, mặt của ta.”
Rất nhanh, nữ nhân này không để ý đến bất cứ chuyện gì, ôm mặt vội vàng trốn đi.
Đám thuộc hạ đi theo Phong Đình Đình không khỏi nhìn nhau, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
Lúc này, Dương San nhẹ giọng nhắc nhở: “Chẳng lẽ các ngươi không theo sao? Không sợ đại tiểu thư các ngươi gặp nguy hiểm à?”
Nghe xong, bọn họ giống như tỉnh mộng. Bất luận như thế nào, an nguy của đại tiểu thư vẫn quan trọng nhất. Vì thế, bọn họ đã bỏ qua Hạ Thiên và Dương San, vội vàng đuổi theo.
“Đầu óc nữ nhân đó đúng là có bệnh.” Hàn Nhạc Hân thoát khỏi một kiếp, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thiên nói: “Đầu óc của nàng ta đích thật có bệnh.”
“…”
Hàn Nhạc Hân ngẩn ra. Nàng cũng chỉ thuận miệng nói một câu ví dụ mà thôi, nhưng giọng điệu của Hạ Thiên rõ ràng đang hạ sổ khám bệnh cho người ta.
“Có phải tất cả mọi người trong mắt của ngươi đều có bệnh hay không?” Hàn Nhạc Hân không nhịn được hỏi một câu.
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Không phải tất cả trong mắt ta đều có bệnh mà là các ngươi thật sự có bệnh.”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe ta có bệnh gì?” Hàn Nhạc Hân không phục.
Hạ Thiên nhìn Hàn Nhạc Hân một chút: “Đầu óc của ngươi có bệnh.”
“Ngươi rất hợp với câu này đúng không?” Hàn Nhạc Hân bó tay: “Ngươi nhìn ai cũng đều đầu óc có bệnh. Ta thấy ngươi mới là đầu óc có bệnh đấy.”
Dương San cũng không dám coi nhẹ Hạ Thiên, nghiêm túc hỏi: “Ông xã, thế bệnh của Hân Hân có trị được không?”
“Không phải chứ, San San, chuyện hoang đường này mà ngươi cũng tin?” Mắt Hàn Nhạc Hân trợn tròn, không khỏi kinh ngạc: “Hắn rõ ràng đang đùa ta, trêu chọc ta đấy.”
Dương San nghiêm túc nói: “Hạ Thiên xưa nay không lấy mấy chuyện này ra làm trò đùa. Hân Hân, ngươi tốt nhất nên tập trung, để ta bảo hắn chữa cho ngươi.”
“Ta không thèm tin mấy chuyện hoang đường này của hắn đâu. Tháng trước, ta mới khám sức khỏe tổng quát, vấn đề gì cũng không có.” Hàn Nhạc Hân cảm thấy Dương San đã quá tin tưởng Hạ Thiên đến mức mù quáng, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận