Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3044: Giết ngươi không cần biết ngươi là ai

“An Tâm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Thiên chẳng hề lo lắng: “Ta chẳng quan tâm hắn ta là ai, đang ở đâu. Dù sao, đám ngu ngốc đó rất nhanh sẽ lộ diện.”
Tô Vô Song im lặng: “Ngươi có thể không quan tâm, nhưng ta lại không thể không suy nghĩ.”
“Ngươi không cần phải như thế.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Bây giờ, tu vi của ngươi cũng trên Phân Thần Kỳ. Ở trái đất, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi.”
Tô Vô Song hơi xúc động nói: “Nếu tu vi cao có thể muốn làm gì thì làm, làm sao sư tôn Vấn Thiên Quân lại bị các ngươi giết chứ?”
“Đó là vì Vấn Thiên Quân là thằng ngu, hơn nữa khi đó tu vi của vợ Nữ hoàng đã vượt qua ông ta.” Hạ Thiên đáp: “Ta còn có Nghịch Thiên Bát Châm, cho dù không có vợ Nữ hoàng, ta cũng có thể xử lý Vấn Thiên Quân.”
Tô Vô Địch phát hiện cậu ta càng nghe càng không hiểu, quyết định không nghe tiếp, cứ xem mình là một cái bóng đèn không lời là được rồi.
“Ta không có bản lãnh giống như ngươi.” Tô Vô Song lắc đầu: “Ở Tiên Vân đại lục, ta đã gặp quá nhiều người có tu vi cao thâm nhưng cuối cùng lại chết trong tay tiểu nhân vật.”
Hạ Thiên kết luận: “Đó là do bọn họ quá ngu.”
“Nhưng ngươi cũng không thông minh.” Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, chính là người trước đó: “Danh xưng thông minh đệ nhất thiên hạ còn không phải rơi vào bẫy của ta sao?”
“Ai, bước ra cho ta.” Tô Vô Song cảnh giác, lãnh mâu liếc nhìn chung quanh.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tên ngốc ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Ta đang rảnh rỗi nhàm chán, lại gặp được An Tâm, cho nên mới theo nàng chơi đùa, thuận tiện giết thời gian mà thôi.”
“Miệng của ngươi đúng là cứng nhất thế giới.” âm thanh kia cười một tiếng, hơi khinh bỉ nói: “Hạ Thiên, ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta chẳng hứng thú để biết. Ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ để chết đi. Chờ đến khi tâm trạng ta không tốt, ngươi sẽ sống không bằng chết.”
“Ha ha ha, bắt ta?” âm thanh kia không khỏi cười lạnh, hơi châm chọc: “Hạ Thiên, ngươi đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu. Ngươi ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết, càng không biết ta là ai, người ở chỗ nào, ngươi còn muốn để ta sống không bằng chết, ngươi có cảm thấy buồn cười hay không?”
“Không buồn cười.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ngươi là ai, ở đâu, ta một chút hứng thú cũng không có. Ta có cách xử lý ngươi, cũng chẳng cần biết những chuyện kia.”
Ha ha ha…
Âm thanh kia nhịn không được bật cười, cười xong mới nói: “Hạ Thiên, ngươi đích thật rất cuồng nhưng lại cuồng đến mức mất lý trí. Người khác nói ngươi là thần y, ngươi thật sự coi mình là thần sao?”
“Thần hay không thần, điều này không quan trọng.” Hạ Thiên hời hợt nói: “Nhưng đủ để giết người là được.”
Âm thanh kia im lặng hai ba giây, sau đó thở dài: “Chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng thú vị gì luôn. Ta vốn cho rằng ngươi là người thú vị, bây giờ xem ra, ngươi ngoại trừ háo sắc vô độ, y thuật không tệ ra, những ưu điểm khuyết điểm khác của ngươi có muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, khiến cho người ta phải thất vọng.”
“Ngươi sai rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc phản bác: “Ta tuyệt không háo sắc, ta thích chỉ là nữ nhân của ta, chẳng qua trùng hợp là các nữ nhân của ta đều rất xinh đẹp mà thôi. Còn y thuật của ta, không phải không tệ mà là đệ nhất thiên hạ. Ưu điểm khác, ta có rất nhiều, đếm cũng không xuể, ví dụ như anh tuấn, ví dụ như suất khí, ví dụ như võ công vô địch thiên hạ.”
“Tự biên tự diễn, khoác lác.” âm thanh kia thật sự thất vọng, trong giọng nói cũng khó mà che giấu sự tiêu điều: “Tuy nhiên, ta cũng đang rất rảnh, trước không giết các ngươi, chỉ xem các ngươi như sủng vật nuôi trong cạm bẫy, cũng xem như giải buồn cho ta.”
“Ta khuyên ngươi đừng nên tự tìm đường chết.” Mặc dù Tô Vô Song vẫn hướng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường, nhưng thân là tu tiên giả, nàng cũng không phải người có thể nhẫn nhịn: “Bây giờ ngươi hãy thả chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi.”
Âm thanh kia khinh thường nói: “Chờ các ngươi ra ngoài rồi hãy nói.”
“Để ta giúp ngươi mở mang kiến thức cũng tốt.” Hạ Thiên không nói thêm câu nào, giữa ngón tay lộ ra Định Hải Thần Châm, đâm một châm vào hư không.
Đầu cây kim ba tấc bỗng dưng xuất hiện một điểm sáng xoay tròn giống như vòng xoáy trong biển rộng.
Không bao lâu sau, vòng xoáy càng lúc càng lớn, vật chất màu đen xung quanh cũng bị cuốn vào trong, cuối cùng khiến cho toàn bộ không gian bắt đầu vặn vẹo.
“Ngươi, châm pháp của ngươi là gì thế?” âm thanh kia bỗng nhiên kinh hô một tiếng: “Chẳng lẽ đây chính là Nghịch Thiên Bát Châm? Không, không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Lúc này, âm thanh kia cũng bị ngắt giữa chừng. Không gian màu đen trong nháy mắt biến mất không thấy.
Hạ Thiên, Tô Vô Song và Tô Vô Địch xuất hiện tại một căn nhà cách cao ốc thần y khoảng hai ngàn mét.
Cùng lúc đó, tại một ngôi biệt thự ngoại ô, một lão giả râu tóc bạc trắng há miệng phun một ngụm máu ra ngoài, cả người mệt mỏi ngã xuống đất.
“Chẳng lẽ Nghịch Thiên Bát Châm huyền đến đến cảnh giới đó sao?” Khí sắc lão giả suy bại, có vẻ không còn sống được bao lâu nữa: “Năm đó ta bại bởi ông ta, chẳng lẽ bây giờ còn phải thua trong tay đồ tôn ông ta hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận