Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3651: Bồi các ngươi chơi cũng tốt

“Điều bây giờ cần làm chính là cái gì cũng không cần làm.” Lam Y Nhân tuyệt đối tin tưởng Hạ Thiên: “Hắn làm sao có thể bị mấy thứ này làm khó được. Chúng ta đừng làm trở ngại cho hắn chính là sự trợ giúp lớn nhất cho hắn rồi.”
Hứa Kiều Na thoáng yên tĩnh trở lại nhưng trong lòng vẫn không chịu phục.
“Có chút thú vị.”
Quả nhiên, sau ba giây, Hạ Thiên cười một tiếng, chấn động sương mù màu xanh trên người rớt xuống: “Những thứ này đều là vật sống, còn muốn cướp đoạt ý thức của ta, hẳn không phải đồ trên trái đất.”
“Không phải đồ trái đất?” Nam Cung Uyên nghe xong, không khỏi sửng sốt. Hắn ta thật sự không thể hiểu được, chẳng lẽ đám sương mù màu xanh này là sinh vật ngoài hành tinh hay sao?
Hạ Thiên đích thật chưa từng gặp qua thứ này, cũng chưa từng nghe Nguyệt Thanh Nhã hoặc Trương Minh Đà nhắc qua, không khỏi có chút kỳ quái: “Cha của ngươi cụ thể trúng độc từ lúc nào? Là ai hạ độc?”
“Mười tám năm trước, sau khi cha ta tham gia bữa tiệc tối của Chu công tử, trở về thì độc phát.” Nam Cung Uyên nói: “Về phần người hạ độc, rất có thể là y sư riêng của Chu công tử, Hoa Phùng Quân, cũng là sư phụ của Chu tiểu công tử.”
Lam Y Nhân nhỏ giọng hỏi: “Thứ này rất khó giải quyết sao?”
“Tuyệt không khó giải quyết.” Hạ Thiên nhếch miệng, một lần nữa đâm ngân châm vào mi tâm của người nằm trên giường.
Đám sương mù kia một lần nữa hóa thành bụi dính vào ngân châm, mục đích muốn ngăn cản băng hỏa linh khí bên trong ngân châm, khiến cho nó không cách nào tiến vào cơ thể bệnh nhân.
“Biến đi.” Hạ Thiên có chút khó chịu, cây kim lập tức sáng lên, khiến đám sương mù màu xanh nổ lên đôm đốp.
Vù.
Tiếp theo, sương mù màu xanh trong toàn bộ căn phòng đều nóng lên, phát ra tiếng rít trầm thấp, toàn bộ cuốn về phía Hạ Thiên.
“Muốn chơi đúng không? Vậy thì ta sẽ bồi các ngươi chơi.” Hạ Thiên cũng không khách sáo, ngân châm vừa thu lại, hắn rút ra Định Hải Thần Châm nhấn tới đám sương mù màu xanh.
Một luồng hơi nước mỏng nhạt nhanh chóng bao vây đám sương mù màu xanh kia lại.
Đám sương mù màu xanh kia không kịp chuẩn bị, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quay người chạy trốn, đáng tiếc đã muộn.
Định Hải Thần Châm có thể khu động hơi nước, nhưng so sánh với đám sương mù màu xanh nhiều vô số kể thì hoàn toàn không bao trùm hết được.
“Mang một chiếc bình đến đây.” Hạ Thiên nói.
Nam Cung Uyên sững sờ: “Hạ tiên sinh, ngươi nói cái gì?”
“Nơi này có một cái.” Hứa Kiều Na nhìn lướt qua căn phòng, lập tức lấy ra một cái bình nhỏ trong ngăn tủ đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên tiếp nhận cái bình, ngưng kết thành những giọt sương, toàn bộ cho hết vào trong bình.
“Đây rốt cuộc là gì?” Hứa Kiều Na nhìn những vật kia không chớp mắt, cảm giác thoáng có chút buồn nôn.
Lam Y Nhân cũng không nhìn những thứ kia, chỉ nói với Hạ Thiên: “Ông xã, chàng không sao chứ?”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không phải đang nói nhảm chứ? Ta làm sao có thể có chuyện gì?” Hạ Thiên mỉm cười trả lời một câu. Hắn thay một cây ngân châm bình thường, sau đó đâm vào cơ thể người trên giường.
“A!”
Người trên giường há miệng tru lên như mổ heo.
“Cha!” Nam Cung Uyên bị tiếng kêu này dọa đến trong lòng hoảng hốt, biểu hiện lo âu: “Hạ tiên sinh, cha của ta không sao chứ?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ông ta còn có thể có chuyện gì?”
“Vậy hắn…” Nam Cung Uyên nhìn vẻ mặt đau đớn của cha mình, trong lòng không nỡ nhưng cũng không tiện cắt ngang Hạ Thiên thi châm.
“Giết, giết ta đi.” Người trên giường muốn giãy dụa nhưng cơ thể lại không cách nào động đậy, đành phải gầm rú, gần như cả tòa nhà đều nghe thấy.
Một lát sau, Hạ Thiên thu ngân châm, lười biếng ngáp một cái: “Đi.”
“Hạ tiên sinh, bệnh của cha ta… đã chữa khỏi rồi sao?” Nam Cung Uyên có chút không dám tin tưởng. Căn bệnh này đã hành hạ cha của hắn ta mười tám năm, đâm mấy châm là khỏi rồi sao?
Cho dù Hạ Thiên là thần y, nhất thời bán hội cũng không có chút không tiếp nhận được.
Hạ Thiên bĩu môi: “Nếu ngươi hy vọng cha của ngươi bệnh thêm một khoảng thời gian nữa, ta có thể thỏa mãn ngươi.”
“A, không cần, không cần.” Nam Cung Uyên lắc đầu liên tục, lại nhìn người trên giường: “Vậy cha của ta… vì sao lại nhắm mắt?”
“Ngủ thiếp chứ sao?” Hạ Thiên nhìn Nam Cung Uyên với ánh mắt “ngươi là tên ngớ ngẩn”, sau đó ôm lấy Lam Y Nhân: “Vợ Tiểu Y Y, chúng ta đi thôi.”
Nam Cung Uyên lấy lại tinh thần: “Hạ tiên sinh, ngươi chữa hết bệnh cho cha của ta, ta biết làm sao mà báo đáp ngươi đây?”
“Ta thu lệ phí như thế nào, tự ngươi đi nghe ngóng đi.” Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Không bớt, không ký sổ, tốt nhất không cần khất nợ. Nếu không, ngươi tự biết hậu quả.”
Hứa Kiều Na bỗng nhiên lên tiếng: “Tiêu chuẩn thu phí của ngươi không phải thay đổi rất nhiều lần sao? Cái gì là cứu sống một trăm đồng, cứu chết một trăm vạn. Còn có cứu sống một trăm vạn, cứu chết trả một nửa?”
“Ngươi nói có cái không đúng.” Hạ Thiên nhếch miệng, sau đó nói với Nam Cung Uyên: “Thu ngươi một nửa cũng được.”
Nam Cung Uyên suy nghĩ một chút, sau đó cung kính nói: ‘Hạ tiên sinh yên tâm, trong vòng ba ngày, ta chắc chắn sẽ dâng lên cho ngươi một nửa gia sản.”
Có người không tiếp nhận điều kiện này, quát lớn một tiếng.
“Khoan đã, gia sản của Nam Cung gia là của ta. Ai động đến, người đó sẽ phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận