Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3708: Bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn

“Dì út, dì không sao chứ?”
A Cửu kịp thời xuất hiện giải cứu Tề Ngữ Thi.
“Ta không sao.”
Tề Ngữ Thi lấy lại tinh thần, lắc đầu, đột nhiên nhớ đến: “Tên hòa thượng mập đâu rồi?”
“Ta đã giải quyết xong rồi, đang ngủ bên kia.” A Cửu tiện tay chỉ về một hướng: “Mặt hàng đó mà còn bảo đến từ Tây Vực, ta cứ tưởng ông ta sẽ có thứ gì đó khiến hai mắt người ta tỏa sáng. Kết quả, ngoại trừ khí lực lớn, còn lại cái gì cũng không có.”
Tề Ngữ Thi đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một cái bụng trắng nõn mập mạp mơ hồ xuất hiện ở một cái cống nhỏ phía xa, rất nhiều nước bẩn chảy qua người ông ta, thậm chí còn chảy cả vào miệng, nhưng ông ta lại không hề có phản ứng.
“Chúng ta vào xem Hạ Thiên đã xong chưa.” A Cửu thấy Tề Ngữ Thi xác thực không có việc gì, lập tức đi về phía thư phòng.
Lúc này, trong thư phòng không có ai.
“Người đâu rồi?” A Cửu nhìn trong ngoài thư phòng, phát hiện chẳng có bóng người, cũng không nghe được động tĩnh gì kỳ quái.
Tề Ngữ Thi cũng tiến vào, hơi choáng váng: “Hạ Thiên đi đâu rồi nhỉ?”
“Ta cũng không rõ nữa.” A Cửu cau mày, nhưng cũng không quá lo lắng: “Không cần lo lắng cho Hạ Thiên đâu. Hắn không bao giờ thất bại. Chúng ta về biệt thự trước, bên kia nhất định cũng có biến.”

Trên núi, biệt thự Tề gia.
Nửa tiếng trước, sau khi A Cửu và Tề Ngữ Thi rời đi, Hạ Thiên cũng không thấy đâu.
Ôn Tử Hào bị thổ huyết, còn có Ngụy Nam Phong đã chết cũng không thấy bóng dáng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tề lão gia tử, Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm.
“Các người vào trong nghỉ ngơi đi, không cần phải canh chừng ta như thế.” Tề lão gia tử mỉm cười, sau đó nói: “Người già rồi, tinh lực không tốt. Ta về phòng chợp mắt một lát, hai người các ngươi tùy ý nhé.”
Trong lòng Tề Phán Nguyệt có chút bất an, chủ yếu là nàng cảm thấy Ôn Tử Hào biến mất một cách khó hiểu.
“Tề gia gia, ông đi nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Bạch Tiêm Tiêm cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ dặn dò: “Nếu có chỗ nào không ổn, ông nhớ gọi chúng con.”
Tề lão gia tử thoải mái nói: “Ha ha, mặc dù bộ xương già này của ta không thành đại sự nhưng cũng không phải ai muốn lấy đi thì lấy đi.”
“Phì phì phì, gia gia, ông đang nói mò gì đấy.” Tề Phán Nguyệt cảm thấy Tề lão gia tử đang nói chuyện không may: “Để con đưa ông về phòng nghỉ ngơi.”
“Không cần, ta còn chưa đến mức già như thế mà.” Tề lão gia tử cười khẽ, sau đó lấy hai lá bùa đưa cho Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm: “Đây là bùa hộ thân, có thể bảo đảm các ngươi bình an.”
Nói xong, không đợi hai người nói lời cảm ơn, ông đã bước thẳng vào phòng của mình, khép cửa phòng lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tề Phán Nguyệt và Bạch Tiêm Tiêm.
Mặc dù hai người đã từng trò chuyện trên xe vài câu, cũng xem như khá hợp nhưng thật ra vẫn còn chưa quen thân lắm, nói thế nào hôm nay cũng mới là lần gặp mặt đầu tiên.
“Tiêm Tiêm này…” Dù gì Tề Phán Nguyệt cũng là người có tính tình hoạt bát, không chịu được bầu không khí nặng nề như thế, liền chủ động lên tiếng: “Ngươi và… ừm…”
Mắt Bạch Tiêm Tiêm chỉ toàn là ý cười: “Phán tỷ tỷ, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng, không cần lo lắng.”
“Quan hệ giữa ngươi và Hạ Thiên là loại quan hệ đó sao?” Tề Phán Nguyệt cuối cùng không nhịn được liền hỏi.
“Quan hệ gì?” Bạch Tiêm Tiêm không hiểu.
Tề Phán Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Ta nghe hắn gọi ngươi là vợ, ngươi… không phản đối?”
“A, ngươi muốn nói cái này.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười giải thích: “Thiên ca ca đúng là chồng tương lai của ta, nhưng bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn.”
Tề Phán Nguyệt mở to mắt nhìn: “Nhưng hắn là người đã có vợ rồi mà. A Cửu không phải là vợ của hắn sao?”
“Ta biết, trước đó ta cũng đã nói rồi mà.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười: “Hơn nữa, Thiên ca ca không chỉ có bấy nhiêu vợ thôi đâu.”
Tề Phán Nguyệt cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Ngươi không tức giận?”
“Tại sao lại phải tức giận?” Ánh mắt Bạch Tiêm Tiêm tràn ngập sự khó hiểu.
Tề Phán Nguyệt nhìn gương mặt ngây thơ thuần khiết của Bạch Tiêm Tiêm, giống như một thiếu nữ không nhiễm trần thế, chưa trải sự đời: “Ngươi nhất định đã bị Hạ Thiên lừa gạt. Hắn đang phạm pháp đấy. Nếu ngươi không đồng ý, ngươi có thể nói thẳng, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Thánh nữ trên Sương Nguyệt đảo vốn là thê tử Tộc trưởng Huyền âm tộc.” Bạch Tiêm Tiêm nghiêm túc giải thích: “Thiên ca ca là Tộc trưởng, ta chính là Thánh nữ.”
“A, ta không phải muốn nói chuyện này.” Tề Phán Nguyệt nhất thời không biết nói như thế nào với Bạch Tiêm Tiêm, đành phải nói cứng: “Tóm lại, ngươi yêu đương cũng được, hôn nhân cũng được, tất cả đều do ngươi quyết định, đừng bị tên sắc lang thối kia quấy nhiễu.”
Bạch Tiêm Tiêm cười nói: “Quy định này là do âm Hậu định ra. Trước kia, ta thật sự không thích, nhưng bây giờ ta cảm thấy Thiên ca ca rất tốt.”
Tề Phán Nguyệt rất không tán đồng: “Tiểu tử kia, dáng dấp không đẹp trai, nhìn qua cũng chẳng giống kẻ có tiền, lại còn là người có vợ, nhìn thế nào cũng không thấy có bất kỳ ưu điểm gì. Tại sao ngươi lại cứ khăng khăng một mực với hắn như thế?”
“Tại sao lại không có ưu điểm chứ?” Hai tay Bạch Tiêm Tiêm chống cằm, chậm rãi nói: “Tâm địa Thiên ca ca rất thiện lương, nói chuyện cũng rất êm tai, hơn nữa lại có bản lĩnh, rất chân thành đối với ta, còn giúp tộc nhân di chuyển đến Tiểu Tiên Giới. Ta rất thích hắn.”
“Ngươi, ngươi đúng là bị váng đầu rồi.” Tề Phán Nguyệt thật sự không cách nào hiểu được nhưng cũng không nói tiếp, bởi vì cứ như vậy chẳng khác nào nàng đang ly gián, chỉ là nhịn không được vẫn khịa vài câu: “Lại còn là tâm địa thiện lương, đúng là… Hắn rõ ràng tính khí nóng nảy, tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại… khốn kiếp.”
“Ngươi mắng ai khốn kiếp thế.” Trong phòng bỗng nhiên vang lên một âm thanh lười biếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận