Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2088. Làm sao có thể?

“Không thể nào!” Phạm Tú Phương lắc đầu, sắc mặt của nàng bình tĩnh nói: “Vị đại nhân kia đưa cho chúng ta một quyển sách nhỏ phân biệt đan dược, trong đó ghi lại rõ ràng tác dụng của mê thần hương, cho dù tu vi đến Phân Thần kỳ cũng không có cách nào tránh khỏi loại đan hương độc như ôn dịch này. Cho dù tên nhóc ấy có lợi hại hơn nữa, chắc chắn không thể là người tu tiên đạt đến Hợp Thể kỳ chứ.”
“Tất nhiên là ta không phải là Hợp Thể kỳ.” Hiện tại, một giọng nói uể oải vang lên: “Ta có thể tạo ra mấy người tu tiên Độ Kiếp kỳ chỉ bẳng một châm, còn Hợp Thể Kỳ nho nhỏ đã tính là gì.”
Nữ nhân đó bị giọng nói đột nhiên vang lên này dọa đến mức hồn phi phách tán, bỗng dưng ném hết tất cả đan dược độc hương từ trên người ra ngoài, ném mạnh về phía giọng nói phát ra.
Bang, bang, bang…
Lại mấy chục tiếng nổ vang lên. Trong nháy mắt làn sương mù đủ mọi màu sắc lan ra ngoài, trong không khí tràn ngập đủ loại mùi thơm kỳ lạ.
“Khụ khụ khụ...” Ninh Nhụy Nhuy đang ngủ cũng bị cỗ mùi này làm cho ngạt thở, không khỏi ho nhẹ.
Hạ Thiên sửng sốt một chút, nhận thấy kế hoạch ôm Ninh Nhụy Nhụy ngủ một giấc thật ngon trong vòng tay của mình đã tan vỡ, hắn khó chịu nói: “Lần này hai đứa ngốc các ngươi chết chắc rồi.”
“Ngươi mới chết… A!” Nữ nhân kia vừa nói chuyện ngay lập tức bị đá bay, đi làm bạn cùng với tên mập lúc trước.
Phạm Tú Phương cả kinh, đột nhiên xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang ôm Ninh Nhụy Nhụy xuất hiện không xa phía sau nàng.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Phạm Tú Phương vô cùng kinh ngạc: “Vị đại nhân kia tuyệt đối không lừa ta. Mê thần hương chắc chắn có hiệu quả, làm sao các ngươi lại…”
“Người xấu xí, trí nhớ còn không được tốt lắm nha.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Ta là thần y đệ nhất thiên hạ, rốt cuộc chỉ có người rất ngốc như ngươi mới có thể dùng thủ đoạn này đối với ta.”
Phạm Tú Phương không khỏi rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân. Khi nào thì y thuật của một người có thể đạt đến trình độ như vậy, ngay cả hương độc nhắm vào người tu tiên cũng có thể giải trừ được.
“Xem ra ta thực sự chưa đủ thông minh.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Phạm Tú Phương, hiển nhiên là nàng đã đoán được nguyên nhân khiến mình mê man trước đó: “Vậy mà lại tin tưởng loại người như ngươi.”
Phạm Tú Phương lạnh nhạt nói: “Ninh tiểu thư, ta cũng là không có cách nào, chỉ có thể trách ngươi đã cảnh giác quá thấp.”
“Phạm tiểu thư, ta thật sự hối hận vì nghĩ ngươi là người tốt. Vậy mà ngươi lại đối xử với ta như này.” Trong ánh mắt của Ninh Nhụy Nhụy thoáng qua một tia lãnh lẽo: “Nếu đã như thế, vậy ngươi đừng trách ta.”
“Lần này coi như các ngươi gặp may mắn.” Phạm Tú Phương dần dần bình tĩnh lại: “Nhưng các ngươi muốn mạng của ta, e là sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy phát lạnh: “Thật sao? Vậy để ta xem thử, ngươi lợi hại bao nhiêu!”
Vừa nói xong, nàng vừa tiến lên một bước về phía trước, ngay giây tiếp theo nàng đã đến trước mặt Phạm Tú Phương, cùng lúc đó đôi chân dài của nàng như một cây roi hung hăng đá vào hông của nàng ta.
Ngoài dự liệu là, lần này Ninh Nhụy Nhụy đá hụt, Phạm Tú Phương kia trực tiếp tản ra thành một đám sương mù.
“Ninh tiểu thư, ngươi vẫn còn quá ngây thơ.” Giọng nói của nàng ta loáng thoáng vang lên trong sương mù: “Ta đã ngây ngốc ở trong tầng không gian này ba mươi năm rồi, ta cũng nghiên cứu rất kỹ những viên đan dược này. Ngươi muốn giết ta, e là nằm mơ giữa ban ngày rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn khắp xung quanh, tầm mắt của nàng bị che khuất bởi những màn sương mù hoặc dày hoặc nhạt kia, thậm chí còn không nhìn rõ được phạm vi mười mét trước mặt, vì vậy nàng đành phải hướng về phía Hạ Thiên nói: “Lưu manh đáng ghét, nàng ta trốn đi đâu rồi?”
“Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng thôi.” Phạm Tú Phương cười rất ngông cuồng: “Cho dù hắn biết ta đang ở đâu cũng không thể bắt được ta.”
Hạ Thiên không thèm đếm xỉa tới, tùy tùy tiện tiện mà chỉ về một hướng: “Ma lem kia ở nơi đó.”
Ninh Nhụy Nhụy theo phương hướng Hạ Thiên chỉ, một cước bay đạp tới.
“Ha ha ha, cười chết ta mất.” Phạm Tú Phương vô cùng tự đắc, trong màn sương này, nàng thật sự như cá gặp nước, không ai có thể tìm ra chân thân của nàng: “Xem ra Hạ Thiên cũng chả có gì đặc biệt, thế mà hắn lại chỉ về một hướng sai… A?”
Ninh Nhụy Nhụy tung cú đá vào giữa không trung, đạp trúng ngay mặt Phạm Tú Phương.
Bang!
Nàng ta lăn ra ngoài như một quả bóng da, toàn bộ khuôn mặt đều nổ tung, ngũ quan hoàn toàn mất hết.
“Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra?” Phạm Tú Phương hoàn toàn bối rối: “Ta rõ ràng không có ở nơi đó, tại sao ta lại xuất hiện ở đó chứ?”
“Nếu ngươi không đoán ra được thì đừng nghĩ nữa. Đó là chuyện bình thường đối với kẻ ngốc, ngươi không cần phải tự ti.” Hạ Thiên cười hì hì: “Lúc đầu ta còn muốn xem ngươi có thể để cho Tiểu muội chân dài yên tĩnh ngủ một giấc đến lúc nào, sau đó mới định tùy tiện giết ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại đánh thức Tiểu muội chân dài, vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy thúc giục nói:" Đừng nhiều lời với nàng ta nữa, nói không chừng nàng ta lại sắp làm ra mấy con yêu bướm gì đó đấy.”
“Vì ngươi thích mùi hương của mấy viên đan dược đó như vậy.” Hạ Thiên lấy ra ngân châm rồi chậm rãi đi về phía Phạm Tú Phương: "Vậy thì ngươi hãy tự mình hưởng thụ thật tốt những thứ lung ta lung tung trong làn sương mù này đi.”
Mấy châm vừa đâm xuống, Phạm Tú Phương cảm thấy toàn bộ linh khí trong cơ thể nàng đột nhiên tiết hết ra ngoài, hơn nữa thể chất đã được rèn luyện với đủ loại đan dược trong hơn ba mươi năm qua cũng ngay lập tức tan rã, một nỗi sợ hãi khó tả ập đến trong lòng nàng. “Không, ngươi đừng làm như vậy, ta cầu xin ngươi, ta sai rồi.”
Phạm Tú Phương quỳ xuống trước Hạ Thiên, trong miệng không ngừng hét lên: “Ta có thể đưa cho các ngươi tất cả đan dược của ta, ta có thể nói cho các ngươi tất cả những chuyện mà ta biết, tuyệt đối không có chút nào giấu diếm, xin các ngươi hãy bỏ qua cho ta…”
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ có hứng thú với những việc ấy, còn Ninh Nhụy Nhụy đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng đối với nữ nhân kia.
Sau khi thu châm, Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy nhẹ lướt đi, cũng không thèm nhìn lai Phạm Tú Phương. Phạm Tú Phương đứng dậy muốn rời đi, nhưng đáng tiếc nàng hoàn toàn không có linh lực nên chỉ có thể chạy giống như người thường, còn chưa đi được hai bước đã bị làn sương độc do chính mình ném ra nuốt chửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận