Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3304: Nó là tiểu đệ của ta!

Y Tiểu Âm nghe được giọng nói lười biếng đó, nàng biết mình đã an toàn.
Đây là một cảm giác thật kỳ diệu. Từ nhỏ đến lớn, nàng là người không có cảm giác an toàn, thậm chí nàng cũng không cho rằng có khả năng tồn tại một người như thế, có thể khiến cho nàng hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị, toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Nhưng người đó lại xuất hiện.
Mặc dù ban đầu người này dùng phương thức có thể nói là thảm liệt tiến vào cuộc sống của nàng, nhưng mười mấy năm trôi qua, nàng đã buông xuống, tha thứ, cuối cùng phát hiện nam nhân này quả thật khiến cho nàng cảm thấy bình an trước nay chưa từng có.
“Vợ Y Y, nàng không sao chứ?” Hạ Thiên đột nhiên từ trong con mắt lớn đó nhảy ra, tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Tiểu m, mỉm cười hỏi.
“Không sao.” Y Tiểu Âm cũng mỉm cười đáp lại, sau đó hỏi ngược: “Tại sao chàng lại từ trong con mắt kia nhảy ra thế?”
“Nàng nói là đại nhãn tử này sao?” Hạ Thiên đưa tay chỉ Bạch Thụy Đức chỉ còn lại một miếng da nằm trên mặt đất, bắt đầu giải thích: “Trước đó, ta đánh nhau với tên ngốc này, một chút lực cũng không có, nhưng ta phát hiện sức mạnh của ông ta hình như không phải của ông ta. Ta cố ý để ông ta đánh trúng, kiểm tra xem rốt cuộc là thứ gì núp sau lưng gây chuyện. Kết quả ta phát hiện là đại nhãn tử này, vì thế đã cùng nó chơi một hồi. Bây giờ nó đã là tiểu đệ của ta.”
“Tiểu đệ của chàng?” Y Tiểu Âm bó tay nhìn Hạ Thiên. Cũng chỉ có hắn mới có hứng thú thu phục mấy sinh vật cổ quái đáng sợ này.
“Đúng vậy, đại nhãn tử, đến đây ra mắt đại tẩu của ngươi đi.” Hạ Thiên vẫy tay với con mắt thật to kia, thái độ vô cùng tùy ý.
Những người còn sống trong phòng đều đổ mồ hôi. Hắn quá khinh thường rồi. Con quái vật này nói như thế nào cũng là thần minh do Trường Sinh Thánh Điện cung phụng, cũng nên khách sáo một chút. Chọc giận nó, mọi người lại phải gặp nạn.
Chưa từng nghĩ, ánh mắt to lớn kinh khủng đó nghe tiếng Hạ Thiên gọi, chớp mắt vài cái, lộ ra ánh mắt vô cùng hiền lành.
“Đây chính là thần minh cực kỳ đáng sợ của Trường Sinh Thánh Điện trong truyền thuyết sao?”
“Giả tạo quá, không được hài hòa.”
“Tam quan của ta bị vỡ vụn rồi.”
“Tất cả đều muốn chết phải không? Các ngươi đã quên mất tình huống kinh khủng vừa rồi à?”
Nghe xong, tất cả đều im lặng.
Bên kia, Mai Ngạo Tuyết nhìn thấy Hạ Thiên người thật việc thật xuất hiện trước mặt nàng, cả người rơi vào trạng thái ngạc nhiên cực độ, ánh mắt sáng rực, nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Nàng ta bị bệnh gì thế? Mắc tiểu à?” Hạ Thiên tùy ý nhìn Mai Ngạo Tuyết một cái, sau đó quay sang hỏi Y Tiểu m.
“Nàng ấy tên Mai Ngạo Tuyết, là đại tiểu thư Mai gia của nước Mỹ.” Y Tiểu Âm giải thích: “Nàng ấy là fan cuồng của chàng đấy. Đoán chừng lúc này đại não của nàng ấy đang bị chết máy.”
Nói xong, Y Tiểu Âm nhẹ nhàng đẩy Mai Ngạo Tuyết một cái: “Người ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
“A, a, ta là Mai Ngạo Tuyết. Hạ Thiên, ngươi, chào ngươi.” Mai Ngạo Tuyết không còn sự lãnh ngạo và quả quyết sát phạt như ngày thường. Bây giờ nàng giống như một nữ sinh trải qua thiên tân vạn khổ gặp được thần tượng của mình.
“Đừng khẩn trương.” Hạ Thiên ngược lại cũng không có phản ứng đặc biệt. Dù sao hắn cũng tự cho rằng mình đẹp trai nhất thiên hạ, toàn thế giới có loại mê muội như vậy cũng rất bình thường.
Mai Ngạo Tuyết cũng cảm thấy hơi bị mất mặt. Nàng thở ra một hơi, miễn cưỡng khôi phục lại bình thường: “Ta tên Mai Ngạo Tuyết, là hội viên mười năm của Thiên Minh hội, cũng là bạn của Y tiểu thư, gần đây còn gia nhập Vệ Thần hội?”
“Thiên Minh? Vệ Thần hội?” Hạ Thiên không hiểu.
“Ngươi không biết sao?” Mai Ngạo Tuyết cũng có chút ngoài ý muốn, lập tức giải thích: “Thiên Minh là tổ chức đồng minh toàn cầu do Vương Kiệt tiên sinh sáng lập, lấy hiệu trung Hạ Thiên làm tôn chỉ, tổng bộ ở New York. Vệ Thần hội là do một số thương nhân mới thành lập gần đây ở trong nước, là tổ chức lấy bảo vệ Hạ Thiên tiên sinh làm chủ.”
“Ta không cần bất cứ người nào bảo vệ.” Hạ Thiên nói: “Mấy người này rảnh đến mức không còn gì làm sao?”
“Người trong tổ chức đều chịu qua ân huệ của Hạ tiên sinh, thật sự không thể báo đáp, cho nên đã tự thành lập ra những tổ chức như vậy.” Mai Ngạo Tuyết nói tiếp.
“Nhàm chán.” Hạ Thiên bĩu môi, sau đó nhìn Mai Ngạo Tuyết: “Ngươi cũng nhận ân huệ của ta sao? Tại sao ta lại không nhớ nhỉ?”
Mai Ngạo Tuyết thành thật nói: “Ta đương nhiên đã nhận qua. Nếu không có ngươi, ta hoàn toàn không thể sống được đến bây giờ.”
“Ngươi sống đến bây giờ đích thật rất kỳ quái.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Bệnh của ngươi hẳn đã sớm không có thuốc chữa mới đúng.”
Mai Ngạo Tuyết nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Hạ Thiên, ngươi quả nhiên là thần y trong các thần y. Trước kia, ta liên tục phát bệnh. Ba năm trước, ta đã từng dạo qua Quỷ Môn Quan một lần. Nhưng có một thần y thông qua bắt chước thủ pháp của ngươi đã kéo ta trở về. Về sau, ta uống thuốc do tập đoàn Thần Y bào chế, lại mời Y tiểu thư, ta mới có thể sống đến ngày hôm nay. Ta chỉ muốn tận mắt được gặp ngươi một lần.”
“Vợ Y Y, là nàng thi châm cho nàng ta sao?” Hạ Thiên quay sang hỏi Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm lắc đầu: “Khi đó, thi châm cho nàng ấy không phải ta.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Cũng đúng, châm pháp của nàng không kém đến như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận