Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3482: Chúng ta đều là nữ nhân của Hạ Thiên

“Không có hô hấp?”
Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, không khỏi ngẩn cả người. Khi đi ngang qua đám bảo vệ, nàng quả nhiên nhìn thấy mũi của bọn họ không hề động đậy, đúng là không cảm nhận được hơi thở của người sống.
“Đoán chừng là người chết sống lại.” Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy hiện lên sự ngưng trọng: “Phía sau Long lão đầu quả nhiên còn có người, hơn nữa còn có liên quan đến Nhiếp gia các ngươi.”
“Không thể nào.” Nhiếp Tiểu Lý hơi bối rối. Nàng nghe Ninh Nhụy Nhụy phỏng đoán, vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Ta không biết.”
“Khí lực không nhỏ nhỉ.” Gã nhân viên bảo vệ từ dưới đất bò dậy, không hề lo lắng mấy cái răng của mình bị gãy, mỉa mai nói: “Mặc kệ các ngươi nhìn ra được cái gì hay là biết cái gì, tốt nhất các ngươi nên thức thời, đừng ép chúng ta phải đánh.”
Nhiếp Tiểu Lý nhịn không được liền hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Nhiếp tiểu thư, ngươi biết rõ mà còn cố hỏi.” Gã nhân viên bảo vệ cười nhạo, ánh mắt nghiền ngẫm: “Dáng dấp ngươi xinh đẹp như thế, chúng ta đương nhiên là muốn giao lưu trao đổi với ngươi rồi.”
Sắc mặt Nhiếp Tiểu Lý đỏ lên, nổi giận nói: “Các ngươi đúng là vô sỉ.”
“Đã vô sĩ, trước sướng rồi nói sau.” Gã nhân viên bảo vệ cười hắc hắc: “Ta khuyên các ngươi nên chủ động một chút. Có như vậy mới bớt ăn khổ.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: “Xem ra răng ngươi nát vẫn chưa đủ nhiều.”
“Ha ha, khí lực của ngươi xác thực không nhỏ, nhưng như vậy thì sao?” Gã nhân viên bảo vệ đột nhiên há miệng, lộ ra hàm răng mới hoàn hảo vô khuyết: “Chút vết thương nhỏ đó, chưa đến mười giây ta đã khỏi hẳn. Cho nên, ngươi hãy tỉnh táo lại đi.”
“Xem ra, các ngươi không phải chỉ là người chết sống lại một cách đơn giản như vậy. Các ngươi không phải người của Thiên Nhân Hội.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thần thái của người này, hoàn toàn không giống người chết sống lại của Thiên Nhân Hội, nhưng cụ thể khác nhau như thế nào, trước mắt nàng còn chưa nhìn ra.
Gã nhân viên bảo vệ kia lắc đầu, khinh thường nói: “Ninh tiểu thư, ngươi đừng hòng chụp mũ ta, chẳng có lợi ích gì đâu.”
“Nếu ngươi biết ta, hẳn ngươi cũng phải biết Hạ Thiên chứ.” Khóe miệng Ninh Nhụy Nhụy cong lên, có chút khiêu khích: “Mặc kệ là ta hay là Tiểu Lý, tất cả đều là nữ nhân của Hạ Thiên. Các ngươi xác định không phải đang tìm chết?”
Gã nhân viên bảo vệ mỉm cười, dựng thẳng ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc lắc: “Các ngươi rõ ràng đều là cơ thể trong trắng. Nếu là như vậy, sao có thể là nữ nhân của Hạ Thiên được? Nếu Hạ Thiên không biết hưởng dụng, vậy thì để chúng ta giúp hắn. Dù sao ma chủ muốn cũng chỉ là thi thể của ngươi, cái còn lại không cần quan tâm.”
“Ma chủ?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức nắm lấy chữ mấu chốt trong lời nói của đối phương: “Ma chủ mà ngươi nói là ai?”
“Ta chưa từng nói qua, ngươi không nên ăn nói bậy bạ.” Gã nhân viên bảo vệ lập tức bừng tỉnh, che miệng quát với người bên cạnh: “Các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, lên hết cho ta, bắt bọn họ lại. Đến lúc đó mọi người cùng nhau thoải mái một chút.”
Mấy gã bảo vệ khác hiển nhiên tâm trí hơi thấp, nghe được mệnh lệnh, lập tức gào thét lao về phía Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý.
“Ninh tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ? “Nhiếp Tiểu Lý chỉ là một người bình thường, nhìn thấy tình huống trước mắt khó tránh khỏi có chút bối rối.
“Giao cho ta là được, ngươi tránh ra đằng sau đi.” Ninh Nhụy Nhụy bình tĩnh hơn. Cảnh tượng lớn hơn nàng cũng đã trải qua, đám người chết sống lại này không dọa ngã được nàng đâu.
Nhiếp Tiểu Lý cũng không già mồm. Nàng biết năng lực của mình không đủ mạnh trong tình huống này, phối hợp tốt nhất chính là nghe lời, đừng gây thêm phiền phức.
Đám người nhào đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, tất cả đều giương nanh múa vuốt, nhìn muốn buồn nôn.
“Biến đi.”
Đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy giống như roi sắt, một cú quét ngang đã đạp bay người bổ nhào trước mặt ra ngoài.
Nhưng đám người bay rớt ra ngoài kia rất nhanh đã bò lên.
“Vô dụng thôi, đừng vùng vẫy nữa. Ngươi có thể đá được mấy lần chứ?” Gã bảo vệ cười như điên, có chút càn rỡ: “Chúng ta khác với đám hoạt thi kia. Trừ phi ngươi nổ tung chúng ta thành bột phấn, bằng không, có bị thương bao nhiêu lần chúng ta cũng có thể khôi phục trong thời gian ngắn. Hơn nữa khí lực của ngươi còn có hạn.”
“Muốn giết các ngươi cũng không cần phiền toái như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy khá lạnh nhạt, rất nhanh đạp bay người đang bổ nhào đến trước mặt, sau đó lấy ra một viên bi sắt từ trong ngực: “Nổ các ngươi thành bột phấn thì có chút khó khăn, nhưng chém thành mảnh vỡ thì không cần tốn bao nhiêu khí lực.”
Gã bảo vệ cười ha hả: “Ha ha, chỉ dựa vào một cục sắt của ngươi…A?”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta đột nhiên phát hiện đầu của mình rời khỏi cơ thể, giống như một quả khí cầu treo giữa không trung.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, dưới cổ của hắn ta xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như mây, cuối thanh kiếm chính là bàn tay của Ninh Nhụy Nhụy.
“Đây là…” Con mắt gã nhân viên bảo vệ mở thật to, đang định nói cái gì, chỉ thấy thanh kiếm trắng như mây kia bỗng nhiên lưu động như nước, phút chốc lại giống như mũi tên nhanh chóng cắt chém trảm phách giữa không trung. Đầu của hắn ta trong nháy mắt đã bị chém thành vô số mảnh.
Gã bảo vệ khác cũng bị kiếm khí vô hình tác động vào, cũng bị chém thành mảnh vỡ thất linh bát lạc.
Mặc dù đám bảo vệ này không chết, nhưng trong thời gian ngắn khẳng định không thể nào khôi phục nguyên dạng.
“Không có máu, quả nhiên đã sớm là thi thể.” Ninh Nhụy Nhụy thu hồi Lưu Vân Thiết Nhận, nhìn thịt xương đầy đất, nàng nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước.”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu, cố nén cảm giác buồn nôn đi theo sau lưng Ninh Nhụy Nhụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận