Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3850: Muốn đánh thì đánh, không đánh thì đi chết đi

Phốc!
Bất ngờ không kịp đề phòng, Mã Hiểu Thần bị một đôi thiết chưởng màu đỏ xuyên thủng lồng ngực.
Mã Hiểu Thần không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn lồng ngực của mình, nghĩ mãi mà không rõ tại sao nàng ta lại trúng chiêu.
Lông mày nam nhân tóc đỏ nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định, chậm rãi rút tay của mình về.
Ông ta lập tức quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi học được thân pháp di hình hoán ảnh này từ đâu vậy? Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với Thần Hành Tông?”
“Ta chưa nghe nói qua cái gì là Thần Hành Tông Quỷ Hành Tông gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Dù sao lão bạch si ngươi cũng hết tuổi thọ rồi.”
Nam nhân tóc đỏ nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, tiện tay ném Mã Hiểu Thần xuống đất như ném rác, sau đó nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi đừng tưởng ngươi biết được cái trò vặt di hình hoán ảnh thì có thể trốn được một mạng nhé?”
Hoa hội trưởng thoáng có chút khó chịu nhìn nam nhân tóc đỏ: “Này, ngươi vô duyên vô cớ giết người của ta, chẳng lẽ ngươi không có ý định cho ta một câu trả lời thỏa đáng sao?”
“Loại phế vật như thế, giết thì giết, cần chi phải giải thích?” Nam nhân tóc đỏ trừng mắt nhìn Hoa hội trưởng: “Năm đó, lão phu giết người nhiều lắm. Cho đến bây giờ còn chưa có người nào dám tìm ta yêu cầu giải thích cả.”
Hoa hội trưởng lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, ngươi có tin ngươi sẽ bị Tiết đại trưởng lão đánh chết ngay tại chỗ không?”
“Ồ, ngươi cũng có giao tình với Tiết trưởng lão?” Ánh mắt nam nhân tóc đỏ hiện lên sự nghi ngờ, vì thế liền quay sang nói với Đại Thiên Thu: “Hắn ta nói thật sao?”
Đại Thiên Thu thật ra cũng không dám xác định, nhưng mấy chuyện này thà tin rằng có còn hơn là không: “Không cần quan tâm hắn ta là ai, trước giết chết Hạ Thiên và nữ nhân kia, chúng ta cũng tiện giao phó với Đại trưởng lão.”
“Được.” Nam nhân tóc đỏ không được cao hứng cho lắm. Dựa theo tính tình khi còn trẻ của ông ta, ông ta nhất định sẽ giết chết toàn bộ người ở đây.
Bây giờ ông ta đã già, lại tiếp nhận “ân huệ” của Chưởng môn tiền nhiệm phái Tuyết Sơn, cho nên ông ta không thể không nghe theo mệnh lệnh của phái Tuyết Sơn.
“Đã như vậy, phế vật ngươi lập tức dẫn người của ngươi biến ra ngoài, đừng làm chậm trễ công việc của lão phu.” Nam nhân tóc đỏ khinh thường quát mắng Hoa hội trưởng.
Hoa hội trưởng lần đầu tiên bị người ta gọi một cách thô bỉ như vậy, lửa giận trong lòng dâng lên nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.
Dù sao, nếu người này có thể giết chết được Hạ Thiên, đối với hắn ta cũng có được lợi ích to lớn.
Nam nhân che mặt vẫn còn tức giận nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Hoa hội trưởng, hắn ta đành phải thối lui sang một bên.
Về phần Tô Mộng Lệ, đã không còn thấy bóng dáng từ lúc nào rồi.
“Lão phu bế quan trên núi tuyết mấy chục năm, dốc lòng khổ tu. Xích Huyết Áp Sơn Chưởng năm đó bây giờ đã đại thành.”
Nam nhân tóc đỏ chậm rãi bước đến gần Hạ Thiên, khi còn cách khoảng mười bước, ông ta kiêu ngạo nói: “Xuyên kim liệt thạch chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay. Chỉ cần lão phu đánh ra chưởng khí, cho dù ngươi trốn phía sau ngọn núi đằng xa, ta vẫn có thể một chưởng đánh nát đầu ngươi như cũ.”
Hạ Thiên thoáng có chút không được kiên nhẫn: “Ta chẳng quan tâm gà chưởng vịt chưởng gì của ngươi cả. Muốn đánh thì đánh nhanh lên, không đánh thì đi chết, đừng nói nhiều.”
“Hừ.”
Gương mặt nam nhân tóc đỏ lộ vẻ không vui, song chưởng phát động vỗ vào hư không.
Đốp!
Trong không khí vang lên tiếng nổ, chưởng khí giống như thiểm điện phóng qua khoảng cách mười bước oanh đến trước mặt Hạ Thiên.
Thân hình Hạ Thiên chỉ lóe lên một cái đã dẫn Ninh Nhụy Nhụy thoát khỏi một kích này.
Bành.
Vị trí Hạ Thiên đứng vừa nãy bị đánh thành một cái rãnh thật dài, có thể thấy được uy lực của một chưởng đó to lớn đến cỡ nào.
“Hừ, xem ngươi có thể tránh được mấy lần.” Nam nhân tóc đỏ cũng không phải không thông hiểu trận pháp, lập tức đuổi theo Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, song chưởng như ảnh, không ngừng đánh tới.
Song chưởng của ông ta càng đánh càng nhanh, càng ngày càng đỏ, giống như hai khối sắt bị đốt nóng, từng tia nhiệt lực đánh ra đều phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Một căn biệt thự còn nguyên vẹn lại bị nam nhân tóc đỏ đánh thành nhão nhoẹt.
“Đại đường chủ, ngươi xác định người này có thể giết chết được Hạ Thiên?” Hoa hội trưởng ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này, không khỏi cau mày. Không phải hắn ta đau lòng căn biệt thự mà là hoài nghi trong lòng.
Đại Thiên Thu thản nhiên nói: “Hậu lão chính là khách khanh có đẳng cấp cao nhất của Cung Phụng Đường, có thể đánh đồng cùng với Đại trưởng lão. Hạ Thiên chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép có chút bản lãnh mà thôi. Giết hắn đơn giản dễ như trở bàn tay. Chỉ là bây giờ Hậu lão đang có hứng chơi, không muốn mất đồ chơi quá sớm.”
“Tốt nhất nên như thế.” Không biết vì sao, trong lòng Hoa hội trưởng lại có chút bất an, nhưng ngoài miệng vẫn dặn dò nam nhân che mặt: “Ngươi ở lại đây, nếu tình huống không ổn, mọi người chúng ta cùng nhau tiến lên, nhất định phải giết chết Hạ Thiên. Nếu để cho hắn chạy trốn, hậu hoạn sẽ vô tận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận