Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3934: Những người mà ngươi giết, đích thật là phế vật

Giang Hải, cao ốc Thần Y.
Hạ Thiên trở về, Tô Bối Bối cũng vì thế mà nhức đầu không thôi.
Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Vọng Hải lựa chọn ở lại phái Tuyết Sơn giúp mọi người thu thập tàn cuộc, đoán chừng phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể giải quyết xong xuôi.
Đi theo Hạ Thiên trở về chỉ có Thiết Kim Cương.
Thân hình cao hai mét, cộng thêm cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta đi đến chỗ nào cũng là tiêu điểm khiến cho người khác chú ý.
Tô Bối Bối thật sự nhức đầu không thôi, quyết định sắp xếp cho hắn ta canh gác lầu một cao ốc Thần Y. Gọi là bảo an, nói là môn thần thì đúng hơn.
“Ngươi trở về quấn lấy ta làm gì? Ngươi đi tìm những nữ nhân khác của ngươi chơi không được sao?”
Tô Bối Bối bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên. Từ sau khi tên sắc lang này quay về, nàng lập tức bị cuốn lấy, đi đâu cũng không được, chỉ có thể chơi trong phòng khách.
Hạ Thiên lười biếng nằm trên ghế salon, đầu gối lên đùi Tô Bối Bối, cười nói: “Bối nha đầu, ta biết nàng nhớ ta, cho nên ta mới cố ý ở lại đây lấp đầy mối tương tư của nàng.”
“Nhớ cái đầu ngươi đấy. Tại sao ngươi không chết bên ngoài đi?”
Tô Bối Bối tức giận mắng Hạ Thiên một câu, nhưng tay vẫn không ngừng lột nho nhét vào trong miệng Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bối nha đầu, khẩu thị tâm phi cũng không tốt.”
“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi mau đi tìm mấy bà vợ, bạn gái, còn có nữ nhân dự khuyết gì của ngươi đi.”
Tô Bối Bối nói: “Ngươi ở đây phiền ta làm gì? Ta còn phải làm việc, không rảnh lãng phí thời gian với ngươi đâu.”
Hạ Thiên nói: “Bối nha đầu, nàng cũng là nữ nhân của ta mà.”
“Đừng, ta không phải, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Ta không thể nào làm nữ nhân của ngươi.”
Tô Bối Bối kháng nghị, nho cũng không đút cho Hạ Thiên mà bỏ vào miệng của mình: “Hơn nữa, ta đã nói mười mấy lần rồi, ngươi còn chưa hài lòng. Ngươi muốn làm hoàng đế với ba ngàn hậu cung sao?”
“Làm Hoàng đế không có gì vui.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nhưng vợ xinh đẹp đương nhiên có càng nhiều càng tốt. Đây là các sư phụ ta nói thế.”
“Bớt làm bộ đi.”
Tô Bối Bối không tin vào lời giải thích của Hạ Thiên: “Ngươi háo sắc thì nói mình háo sắc, sao cứ thích lôi ba sư phụ của mình vào cõng nồi cho mình thế. Nếu bọn họ biết, nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Bối nha đầu, nàng có tin bây giờ ta dạy cho nàng một bài học không?”
“Tin. Ngươi thì cái gì mà chẳng làm được.”
Tô Bối Bối nhăn mũi, im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta nghe Ninh Nhụy Nhụy nói ngươi đang chờ một người ở Giang Hải, đúng không?”
“Ta không có chờ nàng ta.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Ta chỉ muốn ở với nàng, nữ nhân kia đến hay không đến, ta tuyệt không sốt ruột.”
Mặc dù Tô Bối Bối không tin lời này nhưng trong lòng vẫn dễ chịu một chút.
“Ngươi thật không gấp?”
Lúc này, một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách, ngồi trên ghế bên cạnh Hạ Thiên, chính là Trương Lăng Linh.
Nhưng không biết vì sao, bây giờ Trương Lăng Linh lại thành thục hơn mấy phần, dáng người nở nang, cơ thể thướt tha, không hề thua kém Tô Bối Bối bao nhiêu.
“Là ngươi muốn tìm ta, ta gấp làm gì?” Hạ Thiên hờ hững nói.
Sự thật chính là như vậy, Trương Lăng Linh cũng không tiện nói thêm câu nào, chỉ nhìn Tô Bối Bối: “Tô tổng, ngươi không cần đi làm sao?”
“Ta đi làm hay không liên quan gì đến ngươi.”
Tô Bối Bối cho rằng nữ nhân kia là Hạ Thiên câu đến, liền bất mãn nói: “Ta là Tổng giám đốc, ta muốn đi làm thì sẽ đi làm, không muốn đi làm thì ở nhà nằm.”
Hạ Thiên nói: ‘Bối nha đầu ở đây đấy, ngươi thích nói thì nói, không nói thì thôi.”
“Được rồi.”
Trương Lăng Linh cũng không kiên trì nữa: “Dù sao nói cho ngươi biết hay nữ nhân của ngươi biết cũng chẳng có gì khác nhau. Có đôi khi nói với các nàng ấy lại có hữu hiệu hơn.”
“Thôi đừng nói nhảm nữa.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Nếu ngươi có suy nghĩ này, ngươi đến Tiểu Tiên Giới đi. Muội muội chân dài và vợ đại yêu tinh đều ở đó, các nàng là người có chủ ý nhất trong số các nữ nhân của ta, tại sao ngươi lại không đi nói với các nàng ấy?”
Trương Lăng Linh khẽ cười: “Ngươi nên biết rằng thật ra các nàng đều đã biết, ta đến tìm các nàng ấy ngược lại không phải chuyện tốt.”
“Ngươi sợ bị các nàng ấy bắt đi nghiên cứu sao?” Hạ Thiên cười nói.
“Chúng ta nên nói chính sự đi.”
Trương Lăng Linh không dây dưa về đề tài này nữa. Nàng im lặng hai ba giây, sau đó nói: “Ngươi biết Lục Ma Đài chứ?”
Hạ Thiên gật đầu: ‘Chẳng những biết, hơn nữa còn giết mấy người, đều là đám phế vật không thành.”
“Những người mà ngươi giết, đích thật là phế vật.”
Trương Lăng Linh công nhận cách nói của Hạ Thiên: “Thật ra, Ma tộc chân chính đều bị vây trong tiên mộ, là do Phù Diêu Tiên Tử thu phục trong sâu không vô tận vạn năm trước. Chỉ là, sau khi Phù Diêu Tiên Tử tự phong trong tiên mộ, bọn họ không ai quản thúc, người nào cũng muốn quay về liên minh tu tiên, cho nên mới…”
“Được rồi, ngươi đừng nói nhảm mấy thứ này nữa, ta nghe đến đầy lỗ tai rồi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Hay đây là chính sự mà ngươi muốn nói?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi.”
Trương Lăng Linh lắc đầu, có chút bó tay với sự không kiên nhẫn của Hạ Thiên: “Nhưng chuyện gì cũng phải nên nói từ đầu. Không đầu không đuôi, Tô tổng ở bên cạnh nghe không rõ thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận