Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2340. Tiết Phượng Sơn

"Đồ đần nhà ngươi mới là không muốn sống đó." Hạ Thiên hơi khó chịu, trừng Đoạn Vũ Lâu một cái: "Vừa nãy Cửu nha đầu còn cứu ngươi một cái mạng chó."
"Hừ, ai cần nàng cứu!" Đoạn Vũ Lâu nhổ nước bọt lên mặt đất, "Đúng là toàn quản chuyện không đâu, nói không chừng chính là các ngươi giở trò gì đó với ta. Nàng là thị nữ của Y Tiểu m, liền nói rõ nàng cũng không phải là thứ gì tốt... A!"
Đoạn Vũ Lâu lần nữa phát ra tiếng kêu thảm, lần này không phải là vì miệng mũi chảy máu, mà là cả người bị đạp bay, tạo thành một cái lỗ lớn trên vách tường, bay đến biệt tăm biệt tích.
"Dám nói xấu vợ ta, đồ đần ngươi nên đi chết đi." Vẻ mặt của Hạ Thiên khó chịu, nói.
"Người đến, có ai không, con trai của ta, con trai của ta bị người ta ném xuống thuyền!"
Đoạn Chính Hồng trơ mắt mà nhìn con trai của mình bay ra ngoài như đạn pháo, biến mất không thấy tăm hơi, phải biết đây là đang ở trên thuyền, bên ngoài là biển rộng mênh mông, nếu mà rơi ra khỏi thuyền, đó tuyệt đối là thập tử vô sinh.
"Đừng kêu nữa, con trai của ngươi còn chưa rớt xuống thuyền mà." Lúc này, có một giọng nói khá là hùng hậu vang lên.
Vừa dứt lời, cửa chính hội trường chợt mở ra, sau đó một bóng người lăn vào, chính là Đoạn Vũ Lâu vừa bị Hạ Thiên đá bay, chỉ là trên người hắn có thêm vài sợi tơ gần như trong suốt.
A Cửu dời mắt nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một lão giả tóc bạc mặt hồng hào mang theo hai vệ sĩ chậm rãi tiến vào.
"Là đại y vương đến."
"Thật ư, đại y vương, bọn ta là đến cầu Tục Mệnh Hoàn."
"Ta là đến cầu Thể Lực Hoàn, thỉnh ngài phát cho ta một ít."
"Đại y vương, ta tìm ngài mấy năm rồi, mau cứu ta trước!"
Người lão giả này vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường liền trở nên sôi trào, cần y xin thuốc, đếm không xuể, độ nổi tiếng này còn tưởng chừng là một idol trẻ đang "hot" nào đó lên sàn nữa cơ.
"Đa tạ đại y vương xuất thủ cứu con trai ta, đại ân đại đức, Đoàn mỗ vô cùng cảm kích." Đoạn Chính Hồng cũng trực tiếp quỳ xuống, dập đầu không ngớt.
Lão giả cười ha ha, lơ đễnh khoát tay áo một cái: "Việc nhỏ mà thôi, không cần đa lễ."
Sau khi đưa tay nâng Đoạn Chính Hồng dậy, lại nói: "Lão phu nhớ ngươi, ngươi là Đoạn tiên sinh ở Thiên Hải, phải không? Bệnh của ngươi và con trai ngươi đã khá hơn chưa?"
"Không ngờ là đại y vương vẫn còn nhớ tới ta." Đoạn Chính Hồng suýt chút nữa cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, khóc lóc nói: "Bệnh của cha con bọn ta vốn đã khỏi từ lâu, chỉ là sau đó xảy ra chút biến cố, lần này là đặc biệt đến đây để xin thêm mấy viên Tục Mệnh Hoàn."
Nụ cười trên gương mặt của lão giả vẫn tươi như hoa, thản nhiên nói: "Chuyện này dễ nói, lão phu còn có một chút Tục Mệnh Hoàn đây, lát nữa ngoại lệ cho phép Đoạn tiên sinh mua hai viên."
"Đại y vương quả nhiên tốt bụng nhân hậu."
"Không hổ là danh y thế giới, lòng khoan dung này không phải là thứ mà người thường có thể so sánh."
"..."
Trong hội trường lại liên tiếp là những tiếng thổi phồng.
A Cửu nhìn trước tình huống trước mặt, không khỏi tự nhủ: “Y vương này lợi hại đến vậy sao? Thổi phồng đến mức khoa trương."
"Cửu nha đầu, trên thế giới này quả thực không bao giờ thiếu đồ đần không có chỉ số IQ." Hạ Thiên cười hì hì, khắp khuôn mặt đều là thần sắc kỳ quái: "Kỳ thực cũng không khoa trương, càng là người chẳng ra gì, thì mới càng cần người khác thổi phồng. Người ta bảo thùng rỗng thì kêu to mà."
Vị lão đầu tóc bạc mặt hồng hào tay trái hơi run lên, liền thu hồi mấy sợi tơ quấn trên người Đoạn Vũ Lâu vào lòng bàn tay, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Thiên một cái: "Tiểu huynh đệ, ra ngoài đường, nói chuyện chú ý tích đức cái miệng, đừng có để mình và người trong nhà gặp phải tai hoạ."
"Lão gia hoả ngươi là ai vậy?" Hạ Thiên khó chịu đáp lại nói: "Đừng kêu loạn, ai là tiểu huynh đệ của ngươi?"
Bên cạnh lập tức có người quát Hạ Thiên: "Tiểu tử, vị này chính là đại y vương lừng lẫy có tiếng, mẹ nó, ngươi tôn trọng xíu coi."
"Dám bất kính với đại y vương như thế, ngươi đích thị là chán sống rồi."
"Đại y vương xưng ngươi là tiểu huynh đệ, đó là đang coi trọng ngươi, đừng có không biết điều như thế!"
"Vừa nãy hắn còn phỉ báng đại y vương, hay là cứ đuổi hắn ra khỏi hội trường đi."
"Trực tiếp đuổi khỏi thuyền, tiểu tử này không xứng ngồi ở Trường Sinh Đế Quân!"
"Để đại y vương tùy tiện cho hắn hai châm, cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết, khà khà."
"..."
"Lão phu Tiết Phượng Sơn, là một bác sĩ, hành nghề đến nay đã có sáu mươi năm, nhận được sự ưu ái của mọi người, nên mới có bí danh đại y vương." Lão giả tóc bạc mặt hồng hào cười khẽ ha ha, có chút khinh bỉ, nhìn Hạ Thiên: "Còn ngươi, vừa nãy tự dưng phỉ bang danh dự của lão phu, hiện tại còn nói năng lỗ mãng với lão phu, lẽ nào trước đây chúng ta có cừu oán gì sao?"
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Ta không quen biết đồ đần ngươi, trước đây cũng không có cừu oán gì."
"Vậy thì lạ thật, ngươi nói lão phu là tên lừa đảo trước, vừa nãy lại suýt chút nữa ném bệnh nhân của lão phu rớt xuống thuyền, bây giờ lại há mồm ngậm miệng mắng lão phu là đồ đần..." Tiết Phượng Sơn lộ vẻ nghi ngờ, nói: "Nếu như lúc trước không có cừu oán gì, thế thì lão phu thật không hiểu vì lý do gì mà ngươi nói như thế."
A Cửu thay Hạ Thiên đáp lại: "Hắn chỉ đơn thuần là không ưa những tên lừa đảo mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận