Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4261: Vấn Thiên Đạo Nhân

Nhiếp Tử Hùng đáp: “Kiều tiểu thư, ngươi không cần quan tâm bọn họ. Bọn họ đều từ hộp Mê Uyên thế giới khác hút đến đây, sau đó bị yêu vụ của Thánh Ảnh Yêu Vương giam giữ. Bây giờ Thánh Ảnh Yêu Vương đã chết, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tự động quay về thế giới ban đầu của mình.”
Vừa dứt lời, giữa không trung hiện lên vô số khí tuyền màu trắng to nhỏ.
Vù. Ngọc Thanh Phong không nói thêm câu nào, cơ thể bay lên, chui vào bên trong một luồng khí tuyền, lập tức khí tuyền biến mất không thấy đâu.
Những người khác cũng y như vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại một khí tuyền cực nhỏ lơ lửng giữa trời.
‘Bởi vì ta bị hút ở trái đất, cho nên trước quay lại trái đất rồi nói.”
Nhiếp Tử Hùng nói với Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều: “Đây là bố trí pháp tắc, không thể thay đổi. Sau khi ta trở về trái đất sẽ đến thẳng Giang Hải, chờ các ngươi ở cao ốc Thần Y.”
Nói xong, người cũng bay lên, chui vào bên trong khí tuyền còn lại.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi, thông đạo cũng bắt đầu co vào.
Đằng xa, một luồng ánh sáng màu vàng nhanh chóng bay đến chỗ hai người bọn họ.
Trong chớp mắt đã xuyên qua hai người.
“Lần này không sai đâu.”
Kiều Tiểu Kiều nhìn một cái, lập tức có cảm giác quen thuộc xông lên đầu: “Nơi này là Vân Châu của Tiên Vân đại lục, chúng ta đến thẳng đảo Thần Tiên ở Lam Kinh đi, vừa lúc cho Nguyệt tỷ tỷ một kinh hỉ.”
“Quá tốt rồi.” Hạ Thiên mỉm cười: “Đã rất lâu rồi không gặp Thần Tiên Tỷ Tỷ, còn có nhóm người vợ Băng Băng. Ta rất nhớ các nàng.”
Hai người nhanh chóng biến thành một đạo trường hồng lao thẳng về phía Lam Kinh.
“Thân pháp thật đẹp.” Tại một ngôi chùa ở Vân Châu, một thanh niên đạo nhân ăn mặc tuấn lãng nhìn thấy Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều mang theo cầu vồng, liền cười nói: “Xem ra mấy năm qua Tiên Vân đại lục phát triển không tệ lắm, chỉ là vì sao linh khí lại không dồi dào như trước?”
Đi dạo hết cả ngôi chùa, hắn ta lại lắc đầu: “Cổ tháp mấy ngàn năm lại hoang phế đến bây giờ, không người kế tục. Truyền thừa Cân Thiên Quỷ Vương xem như đứt đoạn.”
“Ngược lại uy danh của Phiếu Miểu Tiên Môn dường như càng lúc càng thịnh. Nếu quả thật như liên minh đã nói, cũng không phụ khổ tâm đồ nhi năm đó của ta. Ta phải đi xem một chút mới được.”
Đạo nhân tuấn lãng đạp một cái, cũng biến thành một luồng lưu quang bay về phía Lam Kinh.

Tiên Vân đại lục, đảo Thần Tiên.
Cơ Thanh Ảnh ngồi trên một chiếc phi chu, chở Tát Mã công chúa, An Khả Khả và Vân Thanh từ đằng xa bay đến, rơi xuống một tiểu trúc giữa hồ.
Nguyệt Thanh Nhã còn có Liễu Vân Mạn, Cố Hàm Sương đang điều chế giải dược tiên độc. Đằng xa có không ít nữ y được điều đến từ hoàng cung, đang giúp phân loại dược vật, phân rõ dược tính.
“Thế nào?” Cơ Thanh Ảnh bước xuống phi chu, xông vào trong tiểu trúc hỏi Nguyệt Thanh Nhã.
Chúng nữ còn lại cầm một số thư tạ trong tay, bước vào theo.
Nguyệt Thanh Nhã tiện tay lấy một viên đan dược màu xanh biếc ra: “Đây là thành phẩm ban đầu, có thể áp chế tiên độc trong vòng một tháng nhưng không cách nào ức chế được độc tính lan tràn. Cho nên, dược hiệu qua đi, triệu chứng sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Tuy vậy, cũng không thể không coi trọng được.” Cơ Thanh Ảnh ngược lại cũng không do dự quá nhiều, lại hỏi: “Ngươi luyện chế được bao nhiêu rồi?”
“Chưa được một trăm viên.” Sắc mặt Nguyệt Thanh Nhã có chút ngưng trọng: “Chủ yếu là do dược liệu Thánh Ảnh Thạch hơi ít, nhưng ta đã nhờ tỷ muội ra ngoài thu thập loại dược liệu này rồi.” Cơ Thanh Ảnh gật đầu, sau đó nói với Nguyệt Thanh Nhã: “Mấy ngày nay, ta cùng với Tát Mã, còn có ba người Vân Thanh xem qua điển tạ trong hoàng triều mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được một số ghi chép có liên quan đến tiên độc. Ngươi đoán thử xem tiên độc là do ai làm? Phát sinh từ nơi nào?”
Nguyệt Thanh Nhã cũng không đoán, cười nói: “Ngươi nói thẳng đi.”
Cơ Thanh Ảnh cầm một ngọc giản đưa cho Nguyệt Thanh Nhã: “Tiên độc này là do tổ sư sáng lập ra môn phái Phiếu Miểu Tiên Môn chúng ta Phiếu Miểu Tiên Tử chế tạo ra.”
“Ngươi nói là tổ sư Mộng Quảng Hàn?” Nguyệt Thanh Nhã quả thật có chút ngoài ý muốn, rót một tia thần thức vào trong ngọc giản: “Tại sao nàng ấy lại nghiên cứu ra loại độc này?”
“Tình huống cụ thể thì ta cũng không rõ nữa.”
Cơ Thanh Ảnh chỉ vào khối ngọc giản: “Quyển thư này là du ký do một đạo nhân tán tu viết ra hơn một vạn năn trước, có tên là Tứ Mạn Trai Tùy Ký. Lúc đó, hắn ta vừa lúc ở Lam Kinh, tham gia tế điển sáng lập môn phái ngàn năm của Phiếu Miểu Tiên Môn. Kết quả trong khánh điển, bỗng nhiên xuất hiện sự kiện vô số tu tiên giả chết bất đắc kỳ tử, triệu chứng cực kỳ giống với tiên độc bây giờ. Tuy nhiên, khi đó hắn ta chỉ nói những người này bị yêu khí xâm nhập, về sau Phiếu Miểu Tiên Môn phải phong tỏa tám châu, mất ba tháng mới tiêu trừ được cái gọi là yêu khí. Thật ra chính là dùng hỏa kiếp đốt cháy tất cả tu tiên giả bị trúng độc.”
“Triệu chứng xác thực rất giống.” Nguyệt Thanh Nhã rất nhanh đọc xong nội dung trong bút ký nhưng hơi nghi hoặc một chút: “Nhưng tác phong làm việc như vậy hoàn toàn không hợp với phong cách hành sự của tổ sư lập phái.” Cơ Thanh Ảnh không cảm thấy như vậy: “Trước kia ta còn cảm thấy tổ sư lập phái có chút quá mềm yếu, bây giờ xem ra lại cực kỳ ngoan độc và quyết tuyệt. Nếu không có tính cách như vậy, làm sao nàng ấy có thể sống sót trong chư phái san sát, lại còn phát triển ngày càng lớn hơn.”
Nguyệt Thanh Nhã không tán đồng phỏng đoán của Cơ Thanh Ảnh, nhưng cũng không mở miệng phản bác.
“Đúng rồi, bên trong bút ký có nhắc đến một người.” Cơ Thanh Ảnh lập tức nhắc đến chuyện khác: “Chính là liên quan đến lai lịch tổ sư lập phái và sư thừa của nàng ấy. Nói nàng ấy đến từ liên minh tu tiên, sư phụ của nàng ấy chính là một vị Chuẩn tiên trong hội Chí Tôn của liên minh tu tiên, tên là Vấn Thiên Đạo Nhân.”
Cơ Thanh Ảnh cười như không cười nói: “Vấn Thiên Đạo Nhân này rất khó lường, có thể một tay che trời, đúng là không thể tin được.”
“Ta biết.” Nguyệt Thanh Nhã nói: “Chỉ một chương với mấy trăm chữ, nói không cụ thể, không đủ để tin.” Bỗng dưng, một âm thanh xa lạ vang lên: “Vì sau không đủ để tin?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận