Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2339. Đại Y Vương

"Vũ Lâu, ngươi làm sao vậy?" Đoạn Chính Hồng bị doạ sửng sốt, sợ đến mức nhào tới trước mặt Đoạn Vũ Lâu, đưa tay bế hắn lên.
Con mắt của Đoạn Vũ Lâu trợn tròn, há mồm muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc không phát ra được âm thanh gì.
"Hắn bị sao vậy?" A Cửu cũng sợ hết hồn bởi tình huống bất thình lình này, quay đầu hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên hững hờ đáp: "Ta đã sớm nói tên đần này ngày hôm nay sẽ chết, hiện tại không phải là nói trúng đấy sao."
"Là ngươi làm, đúng không!" Đoạn Chính Hồng nghe được lời này của Hạ Thiên, lập tức nhắm mũi nhọn ngay Hạ Thiên, "Có phải là ngươi giở trò với con trai ta, đúng không? Nếu không thì sao con trai ta lại đột nhiên thổ huyết ngã xuống đất như thế!"
"Con trai của ngươi ngã xuống đất đó là bởi vì hắn muốn chết, không có liên quan gì tới ta." Hạ Thiên bất mãn trừng Đoạn Chính Hồng một cái, "Ta không có hứng thú đối giở trò với con trai đần của ngươi, hắn còn chưa xứng để ta ra tay."
Con mắt của Đoạn Chính Hồng đầy vẻ oán độc, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên chằm chằm: "Ta thấy ngươi chính là muốn thay Y Tiểu Âm che lấp sự thật nàng là lang băm, chỉ cần ta và con trai của ta chết, thì vụ việc trị liệu suýt gây chết người của nàng sẽ không ai biết được."
"Haizz, chính là loại đồ đần không có não này không biết giao tiếp, hoàn toàn nghe không hiểu tiếng người." Hạ Thiên lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Ta cũng đã nói, bệnh của ngươi và con trai ngươi sớm đã được Vợ Y Y trị khỏi."
"Nói láo!" Trong lòng Đoạn Chính Hồng mang oán khí, mắng: "Nếu như trị, vậy tại sao thân thể của ta và con trai ta lại yếu đi qua từng ngày, nếu như không phải mua Tục Mệnh Hoàn, thì cha con bọn ta đã chết từ lâu rồi."
Hạ Thiên lắc đầu: "Cho nên mới nói cha con các ngươi đều là đồ ngu, bị ai hại cũng không biết."
"Lời này của ngươi là ý gì?" Đoạn Chính Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên.
Hạ Thiên chẳng muốn trả lời câu hỏi này, cũng không có nghĩa vụ phải trả lời.
"Hiện tại con trai của ta chết rồi, món nợ này không tính sổ lên đầu ngươi, thì cũng tính lên đầu Y Tiểu m." Đoạn Chính Hồng cắn răng khẩn khiết nói.
"Đừng kêu loạn, con trai của ngươi còn chưa có chết cơ mà." A Cửu đâm Đoạn Vũ Lâu mấy châm, trước hết giúp hắn cầm máu, "Có điều, lục phủ ngũ tạng của hắn đều đã nát đến mức không ra hình thù gì, nếu mà không ngoan ngoãn điều dưỡng, thì xác thực là không sống được lâu nữa đâu."
Đoạn Chính Hồng liếc nhìn con trai của mình một cái, phát hiện xác thực đã cầm máu, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn không ít, chỉ là rất khó chịu về những gì mà A Cửu nói: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy, sau khi uống Tục Mệnh Hoàn, lục phủ ngũ tạng của cha con bọn ta đều được cường hóa, có thể miễn dịch chứng bệnh thông thường, bảy năm nay ngay cả bệnh cảm ta đều không bị."
"Bảy năm không bị cảm, lẽ nào ngươi chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề sao?" A Cửu nhàn nhạt liếc Đoạn Chính Hồng một cái, "Lấy tố chất thân thể của ngươi, hẳn là cực dễ bị cảm lạnh, bảy năm trước ngươi hẳn là thường xuyên mắc phải loại bệnh nhẹ này mới đúng."
Đoạn Chính Hồng đáp lại: "Điều này chẳng phải đã nói rõ, Tục Mệnh Hoàn đề cao tố chất thân thể của ta."
"E là ngược lại thì có." Sắc mặt của A Cửu có chút nghiêm nghị, "Nếu mà ta đoán không sai, thì khoảng thời gian mà các ngươi uống Tục Mệnh Hoàn hẳn là càng ngày càng ngắn, đúng không? Hơn nữa mỗi lần số lượng cũng càng ngày càng nhiều."
"Chuyện này..." Đoạn Chính Hồng không khỏi ngây ngẩn cả người, bởi vì sự thật đúng như A Cửu nói, "Lẽ nào Tục Mệnh Hoàn thật sự có vấn đề?"
Cái suy nghĩ này vừa mới sản sinh, liền có một ý thức bốc lên từ sâu trong não của Đoạn Chính Hồng, khiến cho hắn không tự chủ được gào to, nói: "Quả thực nói hươu nói vượn, Tục Mệnh Hoàn này chính là do đại y vương tự tay chế ra, làm sao có thể có vấn đề được."
"Đại y vương?" A Cửu nghi hoặc không thôi, nhìn về phía Hạ Thiên hỏi: "Là ai thế?"
"Sao ta biết được." Hạ Thiên cũng chưa từng nghe, không khỏi tự lẩm bẩm: "Phỏng chừng lại là tên lừa đảo từ đâu đi ra mà thôi."
"Các ngươi ngay cả đại y vương cũng không biết, vậy mà còn dám lên thuyền, còn dám tham gia buổi giao lưu." Trên mặt Đoạn Chính Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đại y vương không phải là tên lừa đảo, đó là tồn tại chân chính có y thuật vượt qua cả thần, Trường Sinh hội chính là do hắn tọa trấn, mới có thể hấp dẫn nhiều người như vậy tới tham gia. Vấn đề liên quan đến phương diện y thuật và dược vật, hắn hầu như không gì không biết, không gì không làm được."
"Người thật sự không gì không biết, không gì không làm được, chỉ có ta." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Những người khác nói câu này, 100% là tên lừa đảo."
Lúc này Đoạn Vũ Lâu từ từ vừa tỉnh lại, nghe được lời của Hạ Thiên, không khỏi khịt mũi coi thường, lớn tiếng mắng chửi nói: "Ta thấy ngươi mới là tên lừa đảo, vậy mà dám ở chỗ này phỉ báng đại y vương, thực sự là không muốn sống rồi."
"Ta cũng chưa từng nghe đại y vương gì đó." A Cửu còn nghiêm túc nhớ lại một thoáng, trong ký ức quả thật không có người nào tên là Đại Y Vương: "Trước đây cũng có mấy người được mọi người xưng là y vương, nhưng đều là do thâm niên. Dám xưng đại y vương, tuyệt đối sẽ không co đầu rụt cổ ở trên tàu."
"Thực sự là can đảm." Đoạn Vũ Lâu cười ha ha, kêu gào bốn phía xung quanh: "Các ngươi nghe rồi đấy, nữ nhân này nói đại y vương co đầu rụt cổ kìa."
"Cái gì, vậy mà có người mắng đại y vương?"
"Thực sự là chán sống."
"Đại y vương chính là đại diện cho Trường Sinh hội, là Bồ Tát sống, ai mắng hắn chính là đang mắng ta."
"Vệ sĩ đâu, chết hết rồi à, có người đang mắng đại y vương, nhanh lôi ra ngoài."
"..."
Tiếng hét lớn của Đoạn Vũ Lâu rốt cuộc hấp dẫn sự chú ý của những người khác trong hội trường, trong lúc nhất thời, không nói không rằng bắt đầu quát mắng Hạ Thiên và A Cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận