Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1862. Bị người ám hại

Là một tên mù đường, thật ra Hạ Thiên cũng không rõ từ nhà Hứa Như đến địa điểm xảy ra tai nạn mất bao lâu, hắn căn bản thấy chắc chắn không cần một tiếng đồng hồ, vậy câu hỏi đặt ra là Tô Tiểu Xán đã làm gì ở khoảng thời gian đó?
“Ta, ta bị sao vậy?” Hiện tại, một giọng nói hơi mơ hồ truyền đến, sau đó mọi người nhìn thấy Tô Tiểu Xán vẫn đang mặc áo phẫu thuật đứng ở cửa phòng cứu hộ, có chút mê mang.
“Tiểu Xán!” Hứa Như vội vàng chạy tới: “Ngươi, ngươi không sao chứ? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Không sao đâu, ta cảm thấy khá ổn, đây, đây là bệnh viện? Phòng cấp cứu? Với lại sao các ngươi đều ở đây… ta, đợi đã, ta nhớ ra rồi…” Tô Tiểu Xán bắt đầu nhớ lại: “Ta, ta dường như gặp tai nạn xe?”
“Anh, ngươi bị tai nạn rất nghiêm trọng lắm, may mà Hạ Thiên qua đây, nếu không…” Tô Tuấn Phong thì thào.
“Hạ Thiên, ngươi lại cứu mạng ta một lần nữa rồi?” Tô Tiểu Xán cười khổ nhìn Hạ Thiên: “Ta thật may mắn.”
Theo lý mà nói, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy không phải là may mắn, nhưng bây giờ Tô Tiểu Xán nói ra lời này, ai cũng không cho là sai, dù sao nếu không phải may mắn, có lẽ hắn đã chết rồi.
“Tiểu Xán, sau khi ngươi rời khỏi nhà ta, ngươi còn đi nơi khác sao? Hạ Thiên nói ngươi đã uống rất nhiều rượu, có, có phải ngươi có chuyện gì cần lo lắng không?” Hiện giờ, Hứa Như không nhịn được mà hỏi.
Nàng muốn hỏi cũng không có gì lạ, Tô Tiểu Xán thảo luận với nàng chuyện hôn lễ suốt một đêm, đều đã thảo luận xong xuôi cả, sau đó hắn chạy đi uống rượu, còn uống đến say xỉn rồi bị tai nạn ô tô, có vẻ như Tô Tiểu Xán thật sự không muốn cưới nàng.
“Uống rượu?” Tô Tiểu Xán bối rối: “Không, ta không uống rượu, sau khi rời khỏi nhà ngươi, ta chuẩn bị về nhà, ta vừa lái xe được vài phút thì cảm thấy rất buồn ngủ, cho nên ta đậu xe bên đường, sau đó ngủ một giấc, khi tỉnh dậy ta tiếp tục lái xe về nhà thì bất ngờ xảy ra tai nạn ô tô.”
Thấy Hứa Như vẫn có vẻ hoài nghi, Tô Tiểu Xán lại nhanh chóng nói: “Hứa Như, ngươi nghĩ xem, dù ta thực sự uống rượu, sao ta vẫn có thể lái xe chứ? Ta thực sự không uống rượu, ta chỉ chợp mắt một lúc.”
“Chà, ngươi có thực sự ngủ không?” Lúc này, Hạ Thiên nhận được tin nhắn từ Bé Ngoan: “Nhưng trong khi ngươi ngủ, ngươi vẫn uống rượu.”
Ngừng một hồi, Hạ Thiên lại bổ sung: “Ầy, phải nói rằng là đã uống rượu, ừm, vẫn không đúng lắm.”
“Ngươi có thể nói rõ hơn được không?” Y Tiểu Âm không nhịn được hỏi.
“Ôi, vợ Y Y, chuyện đó nàng không thể trách ta, là do Bé Ngoan không nói rõ.” Hạ Thiên trông rất vô tội: “Nói tóm lại, Tô Tiểu Xán có cồn trong người, nhưng không phải uống vào mà là có người tiêm vào người, bởi vì trước đó vì vụ tai nạn xe kia, hắn đã bị thương rất nhiều, nên ta không để ý dấu vết mũi tiêm.”
Mọi người ngẩn ngơ một lúc, bị tiêm vào, chẳng, chẳng phải có nghĩa là…
“Ừ, nói cách khác, vụ tai nạn xe của ngươi không phải ngẫu nhiên mà có người muốn giết ngươi.” Hạ Thiên nhìn Tô Tiểu Xán, uể oải nói: “Còn về chuyện ai định giết ngươi thì bây giờ ta không biết, tuy camera giám sát quay được người đó, nhưng tên kia che kín cả người, nhìn không ra hắn trông như thế nào cả.”
Một đám người vừa nghe thì trợn mắt hốc mồm, mới một lúc mà người này đã xem được giám sát rồi sao?
“Chà, có vẻ như không có chuyện của ta.” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Sao Bối nha đầu vẫn chưa đến thế?”
Đang nói chuyện thì mọi người nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Tránh ra… hả? Anh cả, sao nhìn anh khoẻ mạnh thế, không giống như sắp chết chút nào?”
Tất cả mọi người đều không nói nên lời, cho dù chuyện thành như thế thì nói như vậy cũng có chút kỳ quái.
Mọi người cũng nhìn thấy người tới, nam nhân nhìn căn bản sẽ phát ngốc, còn nữ nhân lại có chút ghen tị, đối với Y Tiểu m, nàng lập tức hiểu được tại sao Hạ Thiên không bao giờ quên được Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối này, bộ dáng bây giờ thực sự có chút muốn làm người ta ngồi tù mười lăm năm, không phải nóng bỏng kiểu bình thường, thân hình nàng ấy rất đẹp, bản thân nàng còn cảm thấy có vài phần không bằng Tô Bối Bối.
“Bối nha đầu, sao bây giờ ngươi mới về?” Hiện tại, Hạ Thiên cũng nói: “Ngươi có biết nếu ta không đến nhanh, với tốc độ quay về của ngươi thì ngươi đã không được nhìn thấy anh của mình lần cuối rồi.”
Một đám người lại không nói nên lời, còn có người nói chuyện như thế sao?
“Hừ, nếu ta không được gặp anh cả của ta lần cuối, thì đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi.” Tô Bối Bối trừng mắt với Hạ Thiên: “Nếu chút chuyện như vậy ngươi cũng không thể làm được, thì đừng nhận mình là thần y nữa.”
“Bối nha đầu, ngươi như vậy là sai rồi, ngộ nhỡ anh của ngươi trực tiếp chết đi thì ta không cứu được.” Hạ Thiên lườm Tô Bối Bối, có chút không vui.
“Ta không quan tâm, dù sao cũng là lỗi của ngươi.” Dáng vẻ của Tô Bối Bối bây giờ là không nói đạo lý: “Dù sao ta chính là vô lý đấy, ngươi có thể làm gì ta… a, tên biến thái, ngươi lại đánh ta!”
Tô Bối Bối giương nanh múa vuốt, rõ ràng là muốn đánh nhau với Hạ Thiên, nhưng xem ra không đánh được vì đã bị Hạ Thiên ôm lấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận