Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2907: Ngươi đã là người chết

“Phàm nhi, ngươi yên tâm, vi sư nhất định giết bọn chúng, xả giận thay ngươi.” Liệt Hỏa trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, đồng thời cũng không buông tha cho Cửu công chúa: “Còn ngươi nữa, Hỏa Cửu Linh, ngươi và cha của ngươi cũng khó mà chối được tội.”
Cửu công chúa cảm thấy vô cùng buồn cười: “Điều này liên quan gì đến cha của ta? Ta thấy các ngươi muốn mượn cơ hội để chiếm đoạt Bồng Lai phúc địa chúng ta thì đúng hơn.”
“Hừ, Bồng Lai Vương dạy hư con gái, cho nên mới gây ra chuyện xấu như ngày hôm nay.” Liệt Hỏa trưởng lão hừ một tiếng, nổi giận quát: “Hơn nữa, đến giờ này rồi mà ông ta còn không chịu ló mặt ra, ông ta đang sỉ nhục Cửu Sơn kiếm môn chúng ta đấy. Hôm nay, ta thấy không cho các ngươi một bài học, các ngươi sẽ không nhìn ra được sự lợi hại của Cửu Sơn kiếm môn ta.”
“Liệt hỏa trưởng lão xin bớt giận.” Lúc này, một nam tử trung niên mặc thanh sam sắc mặt tiều tụy bước vào, chính là thúc phụ của Hỏa Cửu Linh, tên Phương Hồ Quân. Ông chắp tay nói với Liệt Hỏa trưởng lão: “Đại ca ta đang bế quan, cũng không phải là không muốn ra gặp. Tuy nhiên, đại ca đã sớm giao công việc đính hôn cho ta xử lý, cho nên…”
“Ngươi xử lý cái rắm.” Nhạc Siêu Phàm giận run người, quát lớn vào mặt nam tử mặc thanh sam: “Dã nam nhân của Hỏa Cửu Linh tìm đến cửa, còn cưới hỏi cái rắm gì nữa.”
Hạ Thiên nghe xong, một lần nữa cảm thấy khó chịu: “Thằng ngu ngươi bị đánh còn chưa đủ đúng không?”
“Sư phụ, chính là tiểu tử đó, người nhất định phải dạy cho hắn một bài học, sau đó để ta giết hắn.” Ánh mắt Nhạc Siêu Phàm oán độc, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ta không tự tay làm thịt hắn, ta thật sự khó mà tiêu được mối hận trong lòng.”
“Nhạc Siêu Phàm, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, hắn không phải là người kia trong tưởng tượng của ngươi.” Hỏa Cửu Linh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết bọn họ. Ngươi đừng nhất thiết dội nước bẩn vào người không liên quan.”
Bạch Tiêm Tiêm ngược lại có chút cảm tình với vị Cửu công chúa, ít nhất nàng ấy vẫn luôn cố gắng chứng minh nàng ấy không có liên quan gì đến nàng và Hạ Thiên, cũng như không cưỡng ép kéo hai người về phía mình.
“Đánh rắm.” Nhạc Siêu Phàm hiển nhiên không tin: “Nếu hắn không phải là dã nam nhân của ngươi, vì sao hôm nay hắn lại đến đây? Hắn không phải dã nam nhân của ngươi, vì sao hắn lại đánh ta? Không phải ngươi… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, cả người lại một lần nữa bay ra ngoài, miệng răng đều vỡ nát, máu tươi trào ra, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Phàm nhi.” Liệt Hỏa trưởng lão nhìn thấy, mắt mở to đến muốn rách cả mí, quay người lại bóp quyền, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Hạ Thiên, một quả đấm nặng nề đấm vào ngực của hắn.
Nắm đấm đánh trúng, thời gian đột nhiên ngừng lại nửa giây, tiếp theo, nắm đấm bạo phát diễm lưu khổng lồ, bao phủ cả người Hạ Thiên.
“Thiên ca ca.” Bạch Tiêm Tiêm giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vọt đến bên cạnh Liệt Hỏa trưởng lão, một cước đá văng ông ta.
Liệt Hỏa trưởng lão lặng lẽ cười một tiếng, phủi phủi áo bào, lạnh giọng nói: “Khí lực nữ oa ngươi không nhỏ nhưng đã muộn rồi. Trúng một Liệt Hỏa Băng Quyền của ta, chưa đến hai giây sẽ bị đốt thành tro bụi, thần tiên cũng khó mà thoát.”
“Lão gia hỏa, đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên lười biếng vung tay lên, ngọn lửa bao phủ bên ngoài cơ thể của hắn tiêu tán không thấy tăm hơi.
Con ngươi Liệt Hỏa trưởng lão ngưng lại, lộ ra biểu hiện ngoài ý muốn: “Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh. Nếu không, ngươi cũng không dám chạy đến tiên giới giễu võ giương oai.”
“Có bản lãnh hay không không quan trọng.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Các ngươi đính hôn cũng được, ly hôn cũng được, chẳng liên quan gì đến ta. Ta đến chỉ để tìm Cửu nha đầu. Nhưng, lão ngu ngốc ngươi lại dám ra tay với ta, vậy cũng đừng trách ta đánh ngươi.”
Liệt Hỏa trưởng lão cười lạnh, chỉ vào Hạ Thiên: “Đúng là buồn cười. Từ cái lúc ngươi ra tay với Phàm nhi, ngươi đã là người chết, ai đến cũng không cứu được ngươi.”
“Vậy thì ngươi nhanh lên đi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi ở đây. Thời gian của ta không có nhiều, ta còn phải đi tìm Cửu nha đầu.”
Liệt Hỏa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, song quyền lập tức bốc lên ngọn lửa cuồn cuộn, đạp mạnh đến trước mặt Hạ Thiên, song quyền không chút trở ngại đánh trúng phần bụng của hắn, chỉ nghe bành một tiếng, ngọn lửa bao quanh trong nháy mắt cháy bùng lên, bao phủ Hạ Thiên bên trong.
Lần này, Hạ Thiên không hất tay xua tan ngọn lửa nữa, ngược lại còn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Hừ, lần này mà ngươi còn không chết sao?” Liệt Hỏa nghe được tiếng kêu thảm thiết, không khỏi cười phá lên: “Ngươi cho rằng Liệt Diễm Quyền của lão phu dễ phá như vậy à?”
Đột nhiên, bên trong ngọn lửa có người kêu la: “A, sư phụ, là ta? Cứu, cứu mạng.”
“Đây, đây là giọng của Phàm nhi.” Nụ cười đắc ý trên gương mặt Liệt hỏa trưởng lão cứng lại, sắc mặt thay đổi, xông lên phía trước cứu người trong ngọn lửa ra.
Người bên trong ngọn lửa đích thật là Nhạc Siêu Phàm. Hơn nữa, người cũng đã bị đốt hơn phân nửa, đoán chừng không sống nổi.
Không chỉ Liệt Hỏa trưởng lão, bao gồm những người vây xem, tất cả đều chấn kinh. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên bị song quyền oanh trúng, bị ngọn lửa vây quanh, cũng không nhìn thấy bất cứ kẻ nào có hành động, nhưng vì sao người bị đốt là Nhạc Siêu Phàm, còn Hạ Thiên đã đi đâu?
Bạch Tiêm Tiêm bình tĩnh hơn một chút. Nàng đã từng nhìn thấy sự thần kỳ của Hạ Thiên. Vừa rồi nàng chỉ vô thức phản ứng trong tình thế cấp bách, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận