Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2890: Trong số mọi người, hành động của hắn đối với ngươi là ôn nhu nhất

Bạch Tiêm Tiêm nghe xong, không khỏi khó hiểu: “Tiểu Tiên Giới không phải đã từng là động thiên phúc địa của trái đất sao, tại sao còn lớn hơn so với trái đất?”
“Bởi vì Tiểu Tiên Giới không ngừng mở rộng.” Tiêu Diễm Diễm mỉm cười đáp: “Nơi có một đám đại năng tu tiên, làm sao có thể nhỏ được. Mấy trăm năm trước, nó đã sớm chia cắt với trái đất, không còn xâm chiếm không gian sinh tồn của trái đất nữa.”
“Ừm.” Bạch Tiêm Tiêm cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi: “Tiêu tỷ tỷ, ngươi đã từng đến Tiểu Tiên Giới rồi à?”
Tiêu Diễm Diễm mỉm cười đáp: “Ta đã từng đến đó một lần nhưng là lúc còn rất nhỏ, ký ức mơ hồ không rõ.”
“Vợ Tiêm Tiêm, đừng tán gẫu nữa, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên đưa mắt nhìn cánh cửa lớn màu vàng óng, chậm rãi gọi Bạch Tiêm Tiêm một tiếng.
“Được rồi, Bạch Tiêm Tiêm lấy lại tinh thần, nắm cánh tay Tiêu Diễm Diễm: “Tiêu tỷ tỷ, chúng ta vào chung đi.”
Hạ Thiên thấy thế, nhếch miệng, nói với Tiêu Diễm Diễm: “Mau cút sang một bên, đừng làm bóng đèn nữa.”
“Ngươi đúng là nhỏ mọn.” Tiêu Diễm Diễm không cười nổi, quay sang nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Mục đích của chúng ta không giống nhau, vẫn không nên đi chung. Hạ Thiên là thiên tài hay gây phiền phức. Nếu ta đi chung, nói không chừng cũng dính vào theo. Ta không có bản lĩnh lớn như hắn vậy đâu.”
“Nhớ kỹ, có tin tức của Cửu nha đầu thì báo cho ta biết.” Hạ Thiên nói với Tiêu Diễm Diễm.
Tiêu Diễm Diễm vẫn là câu hỏi kia: “Làm sao ta thông báo cho ngươi?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đến lúc đó, chỗ nào náo nhiệt nhất, ngươi đến đó tìm ta.”
“Ta biết rồi.” Ban đầu, Tiêu Diễm Diễm hơi nghi hoặc một chút, nhưng qua một lát đã hiểu ra. Xem ra, Hạ Thiên quyết định đến Tiểu Tiên Giới gây chuyện: “Vậy ta đi trước.”
Thân hình Tiêu Diễm Diễm nhanh chóng biến mất bên trong cánh cửa lớn vàng óng.
Hạ Thiên ôm eo Bạch Tiêm Tiêm cùng nhau tiến vào bên trong kim quang.
….
Tiên Vân đại lục, Hương Ba quốc.
Tại một thị trấn nhỏ giao giới giữa Hương Ba quốc và hoàng triều Cơ thị, có tên Phiêu Phương Tập.
Tên như ý nghĩa, đây là một nơi khá nhiều kỳ hoa dị thảo, vãng lai ngoại trừ thương nhân hương liệu thì là lữ nhân mộ danh mà đến.
Khi Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết đến nơi này đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà phản chiếu bầu trời Tây Nam tuyệt đẹp, cộng thêm từng sợi hương khí hoa cỏ phiêu đãng trong không khí, thật có chút say lòng người.
“Tiểu Khiết, nơi này thơm quá.” Tôn Hinh Hinh trước kia mở tiệm hoa ở thành phố Giang Hải, rất ưa thích hoa cỏ. Sau khi đến Tiên Vân đại lục, nàng vẫn luôn ở Thần Tiên đảo, tiếp xúc hoa cỏ có hạn. Sở thích trồng rau nuôi lợn cũng gác sang một bên. Bây giờ nàng đến một địa giới hoa cỏ phồn thịnh, thật sự cao hứng ghê gớm.
“Trước khi ta đến, ta đã đọc qua tư liệu. Hương Ba quốc chính là nơi sản xuất hương liệu lớn nhất ở Tiên Vân đại lục. Kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể. Hinh tỷ, ngươi xem như đến đúng chỗ rồi. Chúng ta có thể ở đây lâu mấy ngày.” Ninh Khiết mỉm cười. Nàng không có sở thích đặc biệt về hoa cỏ, nhưng ai lại chán ghét người mê hương hoa chứ.
Tôn Hinh Hinh ngượng ngùng cười, vội vàng nói: “Chúng ta đến làm nhiệm vụ mà, đừng nên để chuyện khác làm chậm trễ thời gian.”
“Không sao.” Ninh Khiết biết Hạ Thiên rất thích Tôn Hinh Hinh, tất nhiên cũng đặc biệt tốt đối với nàng: “Kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ ở Phiêu Phương Tập hai ngày, chờ thám tử đến báo cáo tin tức. Hai ngày này, Hinh tỷ có thể thu thập hoa cỏ, đến lúc đó có thể mang về Thần Tiên đảo mà trồng.”
“Thật sao?” Tôn Hinh Hinh mỉm cười, nhưng rồi lại lo lắng: “Bọn họ có ý kiến gì không? Nếu chẳng may có người dị ứng hoa, chẳng phải ta sẽ là tội nhân sao?”
Ninh Khiết cảm thấy Tôn Hinh Hinh đã lo lắng quá mức: “Hinh tỷ, chúng ta đều là tu tiên giả, lấy đâu ra thuyết pháp dị ứng chứ.”
“A, cũng đúng.” Tôn Hinh Hinh hơi xấu hổ: “Ta có phải đồ ngốc hay không?”
“Đây không phải là ngốc, mà là do ngươi quá để ý ánh mắt và đánh giá của người khác.” Ninh Khiết lập tức trấn an: “Khó trách phu quân luôn nói ngươi quá ôn nhu, lúc nào cũng cân nhắc thay cho người khác. Thật ra, có đôi khi ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Đây cũng là ý kiến của phu quân.”
“Được rồi.” Nghe Ninh Khiết nhắc đến Hạ Thiên, Tôn Hinh Hinh ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng mấy lời nói kia chẳng phải do tên trứng thối kia nói ra được, ngươi đang lừa ta thì có.”
Ninh Khiết cười nói: “Dù sao cũng là ý như vậy. Ngươi biết phu quân rất thương ngươi là được. Trong số mọi người, hành động của hắn đối với ngươi là ôn nhu nhất.”
“Ngươi nói cái gì đó.” Tôn Hinh Hinh nghe ra được tiếng động cơ trong lời nói, lập tức hiểu được đối phương đang lái xe, mặt đỏ rần lên.
Ninh Khiết làm ra vẻ vô tội: “Ta không hề nói gì, là do ngươi nghĩ bậy, không thể trách được ta.”
Gương mặt xinh đẹp của Tôn Hinh Hinh lại càng đỏ hơn, không muốn bàn thêm chủ đề này nữa, đành phải hừ nhẹ một tiếng, vén rèm cửa sổ xe nhìn hoa cỏ ven đường.
“Xe trước mặt, dừng lại cho ta.”
Lúc này, một tiếng quát to bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, một khoái mã chạy vội đến chỗ Tôn Hinh Hinh và Nguyên Liên, là một đội vệ binh kim giáp.
Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết liếc nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Xa phu nhẹ giọng nhắc nhở: “Là Kim Cúc vệ của hoàng cung Hương Ba quốc, tình huống có chút không ổn, hai vị chủ mẫu cẩn thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận