Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3914: Ta chơi mẹ ngươi đấy

‘Ha ha ha ha. ’
Nhạc chưởng môn và đạo nhân áo bào vàng liếc nhìn nhau, sau đó cùng cười ha hả.
“Các ngươi cười cái gì? Đây không phải chuyện đùa.”
Băng Vạn Phách nghiêm nghị khiển trách: “Các ngươi muốn phái Tuyết Sơn, cùng lắm thì ta đưa cho các ngươi. Nhưng linh mạch núi tuyết, tuyệt đối không được vọng động.”
Nhạc chưởng môn nhếch miệng: “Thật ngại quá, chúng ta muốn lại là linh mạch này.”
“Các ngươi muốn linh mạch này thì có lợi ích gì chứ?”
Băng Vạn Phách thật sự không thể nào hiểu được: “Mặc kệ là Côn Luân hay là Thiên Sơn, linh mạch đều tinh thuần và nồng đậm hơn so với phái Tuyết Sơn chúng ta, tội gì phải đánh chủ ý vào linh mạch của chúng ta chứ?”
Đạo nhân áo bào vàng lạnh lùng nói: “Băng chưởng môn, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Hay là ngươi muốn cố ý kéo dài thời gian?”
Băng Vạn Phách không khỏi biến sắc, trong nháy mắt thu liễm lại thái độ của mình, cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại: “Ta chỉ là không muốn các ngươi tự tìm đường chết, còn kéo phái Tuyết Sơn vào tuyệt cảnh, thậm chí để cho người của toàn thế giới cũng đi theo…”
“Đủ rồi, ta không rảnh đến đây nghe ngươi nói nhảm.”
Đạo nhân áo bào vàng cắt ngang lời Băng Vạn Phách, nói: “Ngươi mau mở cửa ra, ta có thể cho các ngươi một con đường sống.”
Băng Vạn Phách quả quyết từ chối: “Vậy ngươi giết ta đi.”
“Cho dù ngươi muốn chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn lôi kéo những người khác chết cùng ngươi sao?”
Nhạc chưởng môn mỉm cười, chỉ những người khác đang bị trói. Mặc dù bọn họ bị điểm huyệt đạo, cơ thể không thể cử động, cũng không thể mở miệng nhưng vẫn có thể nghe được lời nói.
Ngoại trừ Bạch Vạn Bang, Ninh Vọng Hải, còn có Băng Ngữ Hạ, những người khác biểu hiện đều rất khẩn trương, dục vọng cầu sinh cực kỳ mãnh liệt.
“Nếu bọn họ là đệ tử phái Tuyết Sơn, vì phái Tuyết Sơn mà chết thì không còn gì để nói.”
Băng Vạn Phách cau chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhạc chưởng môn: “Muốn giết thì cứ giết, đừng lãng phí thời gian. Ta tuyệt đối không có khả năng giúp các ngươi. Ngươi mau dẹp bỏ ý niệm đó đi.”
Đạo nhân áo bào vàng nhịn không được vỗ tay khen hay: “Ha ha, Băng chưởng môn thật sự hào khí không thua kém đấng mày râu.”
Tiếp theo, gió lại đổi chiều, ông ta lạnh lùng nói: “Đáng tiếc ngươi không biết thời thế. Ngươi đừng tưởng rằng không có ngươi, chúng ta sẽ không có cách mở cánh cửa này. Đừng quên, còn có Tiết Vạn Tinh Tiết đại trưởng lão ở đây. Ông ta cũng có thể mở cánh cửa đó, chỉ là phí chút thời gian mà thôi.”
“Không sai.”
Nhạc chưởng môn thuận thế hùa theo: “Sở dĩ chúng ta để ngươi mở, thật ra là nhớ tình nghĩa ngày xưa của các môn phái, cho các ngươi một con đường sống, ngươi đừng không biết trân quý như vậy.”
Băng Vạn Phách lạnh lùng trả lời: “Chúng ta cam nguyện chịu chết vì phái Tuyết Sơn, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Ha ha, đã cho thể diện mà không cần.”
Đạo nhân áo bào vàng cũng không kiên nhẫn, tiến lên nhấc Băng Ngữ Hạ lên: “Cháu gái của ngươi đang tuổi xuân phơi phới, ngươi không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho nàng ta?”
Băng Vạn Phách nhắm mắt lại, im lặng không nói.
“Lão thái bà, ngươi không nên ép ta.”
Đạo nhân áo bào vàng dữ tợn quát, lộ ra bản chất thật sự: “Ta là người tu đạo, không muốn làm mấy chuyện tàn nhẫn. Nếu ngươi còn bức ta, ngươi có tin ta ném cháu gái của ngươi cho đám đồ tử đồ tôn ta chơi không?”
“Phái Thiên Sơn ta có ba ngàn đệ tử, phái Côn Luân của Nhạc lão đệ cũng có mấy ngàn đệ tử. Ngươi không muốn cháu gái của ngươi bị người sống chơi đến chết chứ?”
Băng Ngữ Hạ nghe xong, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nếu giết nàng, nàng đích thật không sợ, nhưng nếu như thế kia, chẳng khác nào sống không bằng chết.
“Hạ nhi, đừng sợ.”
Băng Vạn Phách mở to mắt, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Băng Ngữ Hạ lập tức bình tĩnh lại.
Đạo nhân áo bào vàng cười lạnh: “Băng Vạn Phách, ngươi đúng là đủ vô tình. Ngay cả an nguy của cháu gái cũng không để ý đến. Không biết sư phụ của ngươi, cũng là chồng của ngươi, trước đây là Chưởng môn phái Tuyết Sơn Cảnh Kỳ Hoan có biết ngươi đối đãi với cháu gái của ông ta như vậy hay không? Có thể khiến cho ông ta tức đến mức từ trong quan tài sống lại hay không?”
Băng Ngữ Hạ run lên. Nàng không biết gia gia của nàng là ai. Bởi vì cha mẹ của nàng chết khá sớm, trước giờ nàng vẫn luôn ở chung với nãi nãi của mình.
“A, ta suýt chút nữa quên mất, ông ta hẳn bị ngươi giết chết. Bằng không, tại sao đến phiên nữ nhân ngươi làm Chưởng môn chứ.”
Đạo nhân áo bào vàng giống như bị khơi gợi ham muốn trò chuyện, bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất: “Ngươi còn muốn bồi dưỡng cháu gái của ngươi, để nàng ta tiếp nhận vị trí của ngươi. Đáng tiếc, trên dưới toàn phái đều không quen với diễn xuất của ngươi. Cho nên, ngươi làm người hay làm Chưởng môn đều rất kém cỏi.”
Băng Vạn Phách vẫn không nói một lời.
“Nếu Băng chưởng môn đã không nói, chúng ta cũng không làm khó dễ bà ta nữa.”
Nhạc chưởng môn cũng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Tiết Vạn Tinh cũng đã khống chế cục diện, để ông ta xuống mở cửa đi.”
Đạo nhân áo bào vàng cũng mất kiên nhẫn, nói với đệ tử phái Tuyết Sơn: “Ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi mang cháu gái Băng chưởng môn ra ngoài, để nàng ta thoải mái một chút, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Biểu hiện của đám đệ tử phái Tuyết Sơn không giống nhau.
“Cố mà trân quý cơ hội này.”
Đạo nhân áo bào vàng mỉm cười, điểm ra mấy luồng chân khí, giải khai huyệt đạo của đệ tử phái Tuyết Sơn: “Dù sao cũng là cháu gái Chưởng môn, lúc bình thường, tám đời các ngươi cũng không với tới đâu.”
Trong đó có hai đệ tử phái Tuyết Sơn lập tức nổi bão, phóng đến đạo nhân áo bào vàng: “Ta chơi mẹ ngươi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận