Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2351. Còn không ít huyền cơ

Cảm ứng của Hạ Lãnh rất nhạy bén, đây là thiên phú, đều do những nương nương của hắn ma luyện ra.
Hơi nước sương mù, hắn không thấy rõ những kẻ tấn công, nhưng lại bắt được một tia sát khí ẩn tàng cực sâu.
Cũng vào lúc này, trước mắt đã không còn bóng dáng của Khổng Thanh Tùng, mà trái lại là tiếng nói của hắn vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiện truyền tới từ đàng xa.
"Thú vị đấy."
Hạ Lãnh không biết đây có phải là kế hoạch mà Khổng Thanh Tùng bày ra hay không, nhưng hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ những vấn đề đó, một thanh loan đao đã giết tới trước mắt hắn.
Đao không nhanh, chỉ là không có âm thanh, hơn nữa chỉ xuất hiện trong chớp mắt, may mà Hạ Lãnh ở đảo Thần Tiên tiếp nhận qua huấn luyện địa ngục của các vị nương nương nên trình độ ám sát như thế này, hoàn toàn không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì cho hắn.
Hạ Lãnh nghiêng người tránh được, buông lưỡi đao, tiếp đó liền tung một cước đạp ra ngoài.
Bóng người phía sau thân đao lập tức bị té theo quán tính, kỳ quái là bóng người đó cũng không có bay ra ngoài, mà tản ra thành một làn khói đen, sau đó biến mất không thấy tăm hơi, chuôi đao kia cũng "Leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất.
"Đao này là..." Hạ Lãnh khom người nhặt cây đao lên, phát hiện là cây loan đao của tên đao khách lúc trước.
Khổng Thanh Tùng mới vừa nói tên đao khách và đồng bạn của hắn đã bị người giết chết ở phía sau núi, nhưng bây giờ lại tập kích hắn, lẽ nào thật sự là quỷ sao?
Suy cho cùng Hạ Lãnh cũng là người theo chủ nghĩa xã hội, không có bị dao động đơn giản như vậy, cũng như lão ba “không đáng tin” thường hay nói là, thế giới này đại đa số quỷ đều là do người giả thần giả quỷ. Điều này cũng nói rõ có người đang ‘giấu đầu lòi đuôi’.
"Hả?" Hạ Lãnh cảm nhận được phía sau có cỗ sát khí nồng đậm đang tập kích về phía hắn, tốc độ cực nhanh, "Còn chơi chiêu này?"
Không chút nghĩ ngợi, Hạ Lãnh vung loan đao trong tay lên rồi chém tới.
"A!"
Sâu trong hơi nước dày đặc, vang lên một tiếng hét thảm đúng như trong dự đoán, chỉ là nghe tiếng hét này có đôi chút quen tai.
Hạ Lãnh bèn vội vàng bước tới hai ba bước, chỉ phát hiện trên đất có bãi máu, nhưng lại không thấy bóng người nào cả.
"Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, có dám hiện thân không?" Hạ Lãnh nhìn bốn phía, nói: "Giấu đầu lòi đuôi, có gì mà anh hùng hảo hán?"
Quả nhiên không ai đáp lại.
Hạ Lãnh lại đi thêm mấy bước, đâm đầu đụng ngã một người.
Người nọ “y da" một tiếng liền ngã rầm trên mặt đất.
"Vũ Lai?" Hạ Lãnh liếc nhìn người đó một cái, phát hiện là tiểu hòa thượng Vũ Lai: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Lãnh thí chủ, ngươi kéo ta phát." Tiểu hòa thượng Vũ Lai lăn trên mặt đất hai lần, không lăn lên được, đành phải cầu viện với Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh cười cợt, kéo tiểu hòa thượng lên: "Tố chất thân thể của ngươi như này là không được rồi, phải chăm chỉ rèn luyện lên."
"Lãnh thí chủ nói đùa." Tiểu hòa thượng Vũ Lai có chút lúng túng, vỗ vỗ quần áo, nói: "Khổng công tử đã đến Lăng Vân Các, nhờ ta tới đây dẫn ngươi qua đó."
"Hắn đến rồi ư?" Hạ Lãnh sửng sốt một chút, hắn cảm thấy hình như mình chỉ muộn mấy giây thôi, làm sao hắn đến đó rồi.
Dưới sự dẫn đường của tiểu hòa thượng Vũ Lai, Hạ Lãnh đi ra khỏi làn sương hơi nước kia, từ từ leo lên một ngọn núi, phía trên có một cái đình, Khổng Thanh Tùng đã ở đó chờ hắn.
"Lãnh công tử, sao ngươi tới trễ vậy." Khổng Thanh Tùng nở nụ cười, "Lúc nãy ta vừa quay đầu lại, thế mà phát hiện ngươi không đi cùng ta. Đành phải nhờ Vũ Lai tiểu sư phụ đi tìm ngươi."
Hạ Lãnh nhìn Khổng Thanh Tùng, nói: "Vừa nãy gặp một chút chuyện."
"Ngươi gặp chuyện gì?" Khổng Thanh Tùng thuận miệng hỏi.
Hạ Lãnh cũng không có che giấu, trực tiếp kể mọi chuyện vừa rồi một cách ngắn gọn.
Khổng Thanh Tùng nghe xong liền cười: "Đây chính là mưa của Phi Lai Tự, nó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Mưa này chỉ là vừa mới bắt đầu, đến nửa đêm sẽ đặc sắc hơn. Ngắm vũ hội sắp bắt đầu rồi, tới đó mới có một vở kịch lớn để xem, tuyệt đối sẽ để ngươi thấy chuyến đi này không uổng công."
Dứt lời, lại nói một câu ý vị sâu xa: "Ngươi còn nhớ truyền thuyết Vũ Nữ, đúng chứ? Những giọt mưa vỡ thành thủy châu này, chính là nước mắt của nàng, dù sao cũng đừng tò mò quá, cẩn thận lạc lối ở trong đó."
Hạ Lãnh càng tò mò hơn, xem ra huyền cơ trong ngôi chùa này đúng thật là không ít.
...
Trái đất, trên du thuyền Trường Sinh Đế Quân.
Thời gian này, vừa hay là đêm khuya, trên biển tối đen như mực, ngoại trừ phạm vi đèn đuốc chiếu sáng ra, thì cái gì cũng không nhìn thấy được.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trên hội trường của buổi giao lưu, vẻ mặt của Ngô Bạch Đinh tức giận, không ngừng gào thét với đám người ở phía dưới: "Mẹ nó, các ngươi đều là heo à?"
Những người này đều là những phú hào tham gia Trường Sinh hội trên thuyền trước đó, lúc này bọn họ đều bị Ngô Bạch Đinh mắng như cháu trai, nhưng mà không một ai dám lên tiếng.
"Ngô thuyền trưởng, việc này cũng không thể trách bọn ta được." Kẻ mở miệng chính là Đoạn Chính Hồng, sắc mặt của hắn cũng có chút bực dọc, "Với lại ta cảm thấy, chuyện liên quan tới Tục Mệnh Hoàn, Ngô thuyền trưởng cần cho bọn ta một lời giải thích hợp lý."
Lời này ngược lại là dẫn tới cả đám phụ họa.
"Ta cũng cần giải thích cho các ngươi sao? Các ngươi cũng xứng cần một lời giải thích à." Ngô Bạch Đinh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ là nhờ các ngươi giữ chân Hạ Thiên và A Cửu trong buổi giao lưu, kết quả thì sao chứ, ai có thể nói cho ta biết người đi đâu cả rồi?"
"Thế thì phải hỏi Tiết Phượng Sơn." Đoạn Chính Hồng đáp lại: "Hạ Thiên và Cửu cô nương rời đi sau cùng."
Ngô Bạch Đinh liếc nhìn bốn phía, lạnh giọng hỏi: "Thế Tiết Phượng Sơn đâu?"
"Chuyện này bọn ta đâu có biết." Một tên phú hào khác không vui, nói: "Lúc đó bọn ta đều không nhúc nhích được, ai cũng không thấy bọn họ đi đâu, nhưng khẳng định chưa ra khỏi hội trường."
"Hội trường lớn như vậy." Ngô Bạch Đinh nén giận quát lạnh: "Vậy bọn họ biến mất khỏi thế gian à, hay là biết ẩn hình?"
Hạ Khỉ Tư bỗng nhiên nói: "Liệu Tiết Phượng Sơn có chuẩn bị lối đi bí mật gì đó hay không?"
"Hả?" Ngô Bạch Đinh cuối cùng cũng bừng tỉnh lại từ trong cơn giận, cũng cảm thấy đây là tình huống có khả năng xảy ra cao nhất, thế là hỏi những bảo vệ kia, nói: "Phá hủy hội trường này, tìm ra người cho ta!"
Vừa dứt lời, những bảo vệ vây quanh ở bên cạnh hội trường lập tức hành động, bắt đầu cưỡng ép phá hủy hội trường.
Về phần bọn phú hào, Ngô Bạch Đinh cũng không thể hỏi ra được thông tin hữu dụng gì từ trên người bọn họ, dứt khoát để bọn họ cút hết, vụ việc Tục Mệnh Hoàn cũng tạm thời lắng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận