Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2329. Thái Giai Húc

Về việc có người tới đây kiếm chuyện ngay khi vừa mới lên thuyền không được bao lâu, A Cửu đã không còn thấy lạ nữa, chỉ là tùy ý hỏi một câu: "Chàng rước lấy phiền phức này từ đâu vậy?"
"Ta không quen, ta không biết đồ đần này nhô ra từ đâu." Hạ Thiên không thèm liếc mắt, cũng chẳng thèm nhìn người đến.
Người đến nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Hạ Thiên rồi nói: "Ơ, con mẹ nó, còn giả điên trước mặt ta, ta là Thái Giai Húc, một hai ngày trước chúng ta còn gặp nhau."
Vừa nói như thế, Hạ Thiên mới có chút ấn tượng, ngày đó nửa đêm hắn và Triệu Thanh Thanh đang đi ăn khuya, kết quả đụng phải một nhóm sinh viên đại học đang phát tờ rơi, tên này chính là tên phú nhị đại theo đuổi Hứa Tiểu Quân trong nhóm đó.
"À, thì ra là tên đần nhà ngươi à." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút không để bụng, nói: "Có việc gì thì cứ nói, không có việc gì thì mau cút ngay, đừng quấy rầy ta và Cửu nha đầu ăn cơm."
Lúc này Thái Giai Húc mới chú ý tới A Cửu ở bên cạnh, chỉ vừa nhìn liền bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, hắn vốn cho rằng Triệu Thanh Thanh đã là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, không ngờ rằng nữ nhân ở trước mắt này cũng không hề thua kém chút nào, trong lòng nhất thời nổi lên lòng đố kị vô hình.
Tên Hạ Thiên này rõ ràng trông như một tên loser, làm sao bên người luôn có đại mỹ nữ đi cùng, mà ta chỉ đuổi theo một Hứa Tiểu Quân lại tốn nhiều công sức đến vậy!
"Hạ Thiên, ngươi đúng là chẳng ra gì." Thái Giai Húc gần như là cắn răng nghiến lợi, mắng Hạ Thiên: "Nữ hiệp Thanh Thanh yêu ngươi như vậy, ngươi lại nuôi nữ nhân khác ở sau lưng nàng, ngươi quả thật..."
Hạ Thiên lườm hắn một cái, không vui nói: "Liên quan gì đến đồ đần nhà ngươi?"
"Ngươi!" Thái Giai Húc trong nháy mắt nghẹn họng đến nỗi ngậm miệng không nói nên lời, chỉ là ngoài miệng vẫn không cam lòng, nói: "Hừ, ngươi đợi đấy, ta sẽ báo bộ mặt thật của ngươi cho nữ hiệp Thanh Thanh biết."
Hạ Thiên bĩu môi: "Đồ ngu."
"Nếu ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao còn dây dưa với Tiểu Quân mà không tha, lại còn đi theo lên thuyền." Thái Giai Húc vẫn tức giận khó nguôi, trừng mắt nhìn Hạ Thiên một cách dữ tợn: "Ta không ngại nói cho ngươi biết, Tiểu Quân đã đáp ứng làm bạn gái của ta, tốt nhất là ngươi đừng có ý đồ với nàng, bằng không thì ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!"
"Ngươi thích nữ nhân xấu là chuyện của ngươi, nhưng đừng có hạ thấp con mắt thẩm mỹ của ta như ngươi." Hạ Thiên nghe vậy, trong lòng hơi khó chịu, nữ nhân tên là Hứa Tiểu Quân kia ngay cả tư cách làm tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu lão bà của hắn cũng không có.
Thái Giai Húc cảm nhận được sự khinh thường trong giọng điệu của Hạ Thiên, lập tức cảm thấy nhục nhã, không khỏi phẫn nộ quát: "Hạ Thiên, mẹ nó, ngươi có ý gì!"
"Ý là ngươi mau cút ngay." Hạ Thiên lộ vẻ mất kiên nhẫn, "Bằng không thì ta sẽ đánh ngươi."
"Ha ha, đánh ta hả?" Lúc này, Thái Giai Húc nhìn thấy có mấy tên bảo vệ trên du thuyền đang đi tới đây, thế là lớn tiếng nói: "Bảo vệ, các ngươi tới đây một chút!"
Có bốn tên bảo vệ đi tuần nghe được giọng nói của Thái Giai Húc, lập tức bước tới, một tên bảo vệ trong đó đeo kính râm nhẹ giọng dò hỏi: "Tiên sinh, không biết là có chuyện gì vậy?"
"Ta nghi người này có khả năng là không có vé tàu, hoặc là cầm vé tàu tầng thấp nhất, nhưng lại trà trộn vào tầng trên." Thái Giai Húc chỉ vào Hạ Thiên, tỏ thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến, nói với bảo vệ: "Mục đích của hắn khẳng định không chính đáng, tốt nhất là các ngươi kiểm tra thử, hoặc là trực tiếp đuổi hắn ra khỏi thuyền, để tránh đến lúc đó lại xảy ra chuyện."
Trực tiếp đuổi khỏi thuyền đương nhiên là chuyện bất khả thi, du thuyền đã rời bến, cho dù có người trà trộn vào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể tạm thời giam giữ ở trên thuyền, chờ thuyền cập bến rồi giao lại cho cảnh sát.
"Tiên sinh, có thể mời ngài trình vé tàu một chút, được không?" Vị bảo vệ đeo kính râm kia đánh giá quần áo trên người Hạ Thiên, phát hiện đều là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cảm giác khí chất trên người có chút không tương xứng, giống như là quần áo ăn trộm được.
Vẻ mặt của Hạ Thiên không vui: "Tại sao ta phải cho ngươi xem?"
Ánh mắt của tên bảo vệ đeo kính râm kia căng thẳng, con mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, "Tiên sinh, mời ngài hợp tác một tí, đừng làm bọn ta khó xử."
"Nếu mà ta không hợp tác thì sao đây?" Hạ Thiên cười hì hì đáp lại.
"Vì nghĩ cho sự an toàn của các hành khách trên thuyền, nên bọn ta đành phải áp dụng một vài phương pháp không quá thân thiện cho lắm." Bốn tên bảo vệ đó không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt đưa tay sờ vào gậy cảnh sát bên hông, hiển nhiên cảm thấy Hạ Thiên đang không chịu hợp tác, nói không chừng thật có vấn đề.
Hạ Thiên cười truy hỏi: "Phương pháp gì?"
"Đừng làm rộn, cho bọn họ xem." A Cửu cảm thấy Hạ Thiên muốn gây sự, không nhịn được đá nhẹ hắn một cái ở dưới gầm bàn, bọn họ lên thuyền là vì điều tra buổi giao lưu gì đó, tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối, như dân gian ta có câu “tránh voi chẳng xấu mặt nào”.
"Đồ đần, bắt lấy." Hạ Thiên ở phương diện này quả thật rất nghe lời vợ của mình, trực tiếp móc tấm vé tàu của Phương Thiên Tề kia ra, tiện tay đưa nó cho một tên bảo vệ trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận