Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4255: Ngươi chính là Dạ Đế, Dạ Đế chính là ngươi

Kiều Tiểu Kiều chợt nhớ đến một chuyện, vội thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Chồng, cái hộp mà chàng và A Cửu phát hiện ở Thiên Ngoại Thiên, có phải giống với cái này hay không?”
“Không, cái kia là hộp âm nhạc.” Hạ Thiên nhớ lại một chút, sau đó đáp: “Bên trong có pho tượng đao khách. Nghe muội muội chân dài nói, khi mở ra, bên trong sẽ phóng ra một vệt kim quang rồi biến mất.”
Kiều Tiểu Kiều lại nhìn Ngũ Hành lão tổ: “Ngươi giao cái hộp này cho chúng ta, hẳn phải có một số điều kiện chứ.”
“Đương nhiên là có điều kiện rồi.”
Ngũ Hành lão tổ ngửa đầu cười ha hả: “Nếu ta không đề cập đến điều kiện, các ngươi cũng sẽ không thoải mái thu nhận, thậm chí còn hoài nghi ta có ý khác.”
“Không cần hoài nghi, ngươi chính là có ý khác.” Hạ Thiên cười nói: “Nhưng không sao. Nếu dụng tâm của ngươi gây bất lợi cho chúng ta. Đến lúc đó, ta trực tiếp xử lý ngươi là được.”
Ngũ Hành lão tổ khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến đối với Hạ Thiên.
Qua một hồi lâu, hắn ta mới chậm rãi nói: ‘Điều kiện của ta rất đơn giản. Nếu có một ngày, các ngươi phá vỡ được giam cầm của liên minh tu tiên, phi thăng Chân Tiên giới, mong rằng các ngươi hãy dìu dắt Bắc Hãn giới chúng ta một hai.”
“Điều này đơn giản thôi.” Kiều Tiểu Kiều cũng không từ chối, lại có chút hiếu kỳ: “Tuy nhiên, ngươi cứ như vậy mà xác định chúng ta làm được?”
Ngũ Hành lão tổ kiên định đáp: “Thọ nguyên của ta không nhiều, có cơ hội đọ sức cũng chỉ một lần.”
“Thế Dạ Đế đâu? Hắn ta làm nhiều chuyện như thế, mục đích cuối cùng là cái gì?”
Kiều Tiểu Kiều nhịn không được hỏi tiếp: “Là muốn chúng ta giúp hắn ta vặn ngã đám lão quái Chuẩn tiên của liên minh tu tiên, báo thù cho hắn ta? Hay là giúp tiên khí chi địa giải khai cấm chú trùng điệp trói buộc?”
“Cái này thì ta cũng không rõ nữa.”
Ngũ Hành lão tổ lắc đầu, hơi nheo mắt lại: “Hắn ta nói, chỉ cần dựa theo kế hoạch của hắn ta mà tiến hành, lúc đó hết thảy nước chảy thành sông.”
“Kế hoạch của hắn ta là gì, chúng ta cũng không biết.” Kiều Tiểu Kiều cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Ngũ Hành lão tổ yên lặng nhìn Hạ Thiên: ‘Hắn ta muốn làm cái gì? Kế hoạch của Dạ Đế chính là gì?”
Mặt Hạ Thiên không chút biểu cảm, ngáp một cái: “Mấy lời ngu ngốc này của các ngươi, biên như thế nào, tròn méo ra sao, cuối cùng cũng rơi xuống người ta, các ngươi không cảm thấy phiền sao?”
“Quả thật hơi phiền.” Kiều Tiểu Kiều cũng lắc đầu: “Nếu các ngươi cảm thấy dùng thủ đoạn này có thể kéo Hạ Thiên đến bên cạnh, vậy thì các ngươi sai rồi.”
“Không phải lôi kéo thì là tính toán.”
Ngũ Hành lão tổ thản nhiên nói: “Hết thảy đều là kết quả thuận lý thành chương. Các ngươi đến đây, mặc dù có chút động tay nho nhỏ, nhưng cũng là ý chí của các ngươi cho phép.”
Tiếp theo, giọng nói của hắn ta chợt trở nên tang thương, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Thiên: “Nếu ta không có đoán sai, ngươi chính là Dạ Đế, Dạ Đế chính là ngươi.”
“Chỉ như vậy?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta có thể nói ngươi đoán sai rồi.”
Hạ Thiên chậm rãi đứng dậy.
“Ta chính là ta, ta chẳng phải bất kỳ người nào.”
“Không phải là ai chọn trúng ai, cũng không phải ai chuyển thế, càng không phải là người phát ngôn của ai cả.”
“Mặc kệ là các ngươi hay là liên minh tu tiên, muốn tính toán ta, người đó hãy làm tốt tâm lý bị ta xử lý.”
Nói xong, Hạ Thiên cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt, liền quay sang nói với Kiều Tiểu Kiều: “Vợ Tiểu Kiều, chúng ta đi thôi. Nơi này nhàm chán quá. Nghe nói nhảm cả nửa ngày, kết quả chỉ là cố sự rắm chó không kêu.”
“Nếu hai người muốn rời đi, tùy ý thôi.”
Ngũ Hành lão tổ hoàn toàn không phản bác Hạ Thiên, chỉ nói: “Tuy nhiên, có một người, các ngươi hãy mang đi cùng.”
“Kiếp chủ, ta muốn ở lại, cả đời phụng dưỡng người.” Ánh mắt Chiêm Mộ Tư hiện lên sự mừng rỡ, nhưng gương mặt lại hiện lên sự bi thương, quỳ xuống với Ngũ Hành lão tổ.
Ngũ Hành lão tổ nhìn cũng không thèm nhìn hắn ta, tiện tay điểm một cái, một chìa khóa bay ra ngoài rơi vào lòng bàn tay Kiều Tiểu Kiều.
“Đây là chìa khóa hộp Mê Uyên thông đến Tiên Vân đại lục, chân thân Nhiếp Tử Hùng các ngươi muốn tìm bị giam bên trong.”
“Hắn ta không có chìa khóa, cũng chưa đạt đến Độ Kiếp Kỳ, lại vọng động hộp Mê Uyên, cho nên hắn ta mới bị nhốt ở thông đạo. Nếu các ngươi muốn rời khỏi, vậy thì hãy mang hắn ta đi cùng.”
Kiều Tiểu Kiều nhìn Hạ Thiên một chút, sau đó nhận lấy chìa khóa: “Bất kể nói như thế nào, ta cũng phải đa tạ ngươi.”
“Không cần đa tạ.” Ngũ Hành lão tổ khoát tay: “Hy vọng các ngươi có thể đi nhanh. Mặc kệ là phá vỡ gông cùm xiềng xích của liên minh tu tiên hay là phi thăng Chân Tiên giới, đối với chúng ta đều là ân huệ lớn lao.”
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều cũng không tiếp tục chậm trễ thời gian, trực tiếp khởi động chìa khóa thông đến Tiên Vân đại lục.
Chỉ thấy một vòng sáng xuất hiện, giống như thoát ra khỏi một cái hộp nào đó.
Rất nhanh, Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều biến mất không thấy đâu.
Một lúc lâu sau, Chiêm Mộ Tư bỗng dưng lên tiếng: ‘Kiếp chủ, bọn họ sẽ tin tưởng sao?”
“Bọn họ tin hay không cũng không quan trọng.” Ngũ Hành lão tổ lạnh lùng nói: “Dù sao chỗ của ta cũng chỉ là chỗ dừng chân bọn họ phải trải qua mà thôi.”
Gương mặt Chiêm Mộ Tư hiện lên vẻ đăm chiêu, một lúc lâu sau mới nói: “Hạ Thiên thật sự là Dạ Đế sao?”
“Có phải hay không, điều này quan trọng lắm sao?” Ngũ Hành lão tổ hỏi ngược lại.
“Nếu đúng, chúng ta nên diệt trừ cho thỏa đáng.”
Giọng điệu nói chuyện của Chiêm Mộ Tư cũng thay đổi, giống như có một linh hồn khác cũng đang lên tiếng: “Dạ Đế kia không thể nào thành công. Cái gọi là Nghịch Thiên Bát Châm cũng là giả. Năm đó, hắn ta còn chưa nghiên cứu được châm thứ tám, chỉ vì hù dọa đám lão quái Chuẩn tiên mới nói rằng châm thứ tám có thể nghịch thiên. Vạn vật trên thế giới ai cũng sinh tồn dưới thiên đạo. Hạ Thiên hắn chẳng qua cũng chỉ là thiên đạo sinh ra, làm sao có thể nghịch được thiên?”
Ngũ Hành lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại: “Không phải Hạ Thiên có câu nói cửa miệng sao, chuyện không thể nào đều phát sinh mỗi ngày. Cho nên, chúng ta chỉ cần rửa mắt mà đợi là được rồi.” “Hắn tranh đấu với liên minh tu tiên có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận