Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4309: Ngươi tốt nhất nên có tác dụng với Nghịch Thiên Bát Châm

….
Lúc này, quả lôi cầu to lớn trên bầu trời càng lúc càng gần.
Uy áp khổng lồ cũng càng lúc càng nặng. Trưởng lão tu vi kém, còn có tu tiên giả bị trói để làm kiếp nô cũng bắt đầu có dấu hiệu thần hồn bị hỏng mất.
Phù Diêu Tiên Tử biết Hạ Thiên không cần nàng hỗ trợ, cho nên đã sớm bay đến tay phải của ma vương.
Nàng lấy Hoa Khuyết Kiếm ra, sử dụng một thức Nguyệt Ảnh Trọng Trọng chặt đứt hồn tỏa của những người kia.
“Đây là Huyễn Nguyệt kiếm pháp. Ngươi, ngươi là…” Một tu tiên giả lớn tuổi mở to mắt, nhìn về phía Phù Diêu Tiên Tử.
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: “Ta chính là Phù Diêu Tiên Tử Tần Sơ Tuyết.”
“Thì ra là Phù Diêu lão tổ, vãn bối khấu tạ lão tổ, đa tạ lão tổ đã cứu mạng.” Tu tiên giả lớn tuổi lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Vãn bối Tần Trường Khanh, là chưởng môn đời thứ chín của Huyễn Nguyệt Tâm Trai, tu vi Hợp Thể Kỳ. Phù Diêu giới chúng ta bị Thiên Quỷ Vương tai họa mấy ngàn năm, nhân tài tàn lụi, đã lâu rồi không có nổi một tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Phù Diêu lão tổ đã trở về, phải chăng là để trọng chấn Huyễn Nguyệt Tâm Trai, sau đó…”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Phù Diêu Tiên Tử ngắt lời ông ta, sau đó quay sang nói với những người khác: “Lôi kiếp sắp đến, các ngươi ở đây không an toàn. Ta sẽ truyền tống các ngươi đến một nơi khác. Đến đó, tất nhiên sẽ có người tiếp ứng. Nhớ kỹ, khi đến bên đó, hết thảy nghe theo người kia sắp xếp. Muốn trọng chấn Huyễn Nguyệt Tâm Trai, có thể sang bên đó bồi dưỡng người mới.”
“Vâng, hết thảy nghe theo Phù Diêu lão tổ sắp xếp.”
Tu tiên giả lớn tuổi đương nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.
Những người có thực lực yếu hơn tất nhiên lại càng không có ý kiến. Phù Diêu Tiên Tử nhìn thoáng qua lôi cầu trên đỉnh đầu, không kịp đánh giá, lập tức khởi động thần thức bắt được tọa độ của Tiên Vân đại lực, sau đó vận kiếp lực trước truyền tống những người còn sống của Phù Diêu giới sang đó.
Khi bọn họ đến Tiên Vân đại lục, tất nhiên sẽ gây sự chú ý cho nhóm người Nguyệt Thanh Nhã. Chỉ cần hỏi thăm qua một chút, bọn họ hẳn sẽ biết được dụng ý của nàng.
Về phần những người này đến Tiên Vân đại lục có nghe lời hay không, điều này càng không cần nàng phải lo lắng.
Nhóm người Nguyệt Thanh Nhã đều là Độ Kiếp Kỳ. Thời gian trước nhờ song tu với Hạ Thiên thu được kiếp lực, đối phó với những người này chỉ bằng bữa ăn sáng.
Huống hồ, Phù Diêu Tiên Tử cũng tin tưởng bọn họ sẽ không làm loạn.
Lúc này, đám trưởng lão liên minh tu tiên ở bàn tay trái nhìn không vừa mắt, vội ra lệnh cho Phù Diêu Tiên Tử: “Này, Tần Sơ Tuyết, ngươi còn không mau chặt đứt hồn tỏa trên người chúng ta.”
“Sống chết của các ngươi có liên quan gì đến ta?” Phù Diêu Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến bọn họ.
“Phù Diêu Tiên Tử, tất cả con dân của Phù Diêu giới các ngươi đều có tội trên người. Chỉ cần chúng ta báo cáo lại cho Tiên Luật Ti, cho dù ngươi truyền tống bọn họ đến chân trời, cũng khó mà thoát tội như cũ.”
“Mau giải cứu chúng ta. Bằng không, dựa vào hai người các ngươi cũng không gánh được thiên lôi hạo kiếp.”
“Ngươi muốn chết sao? Còn không mau đến cứu chúng ta?”
“Không thả chúng ta ra, chúng ta chắc chắn sẽ báo cáo lại chuyện ngươi tự tiện truyền tống tội dân ra ngoài. Đây cũng là một tội lớn.”
“…”
Phù Diêu Tiên Tử do dự một chút, sau đó rung kiếm trong lòng bàn tay, vung ra hai luồng kiếm mang chém đến.
Đám trưởng lão không khỏi thả lỏng. Dù sao Phù Diêu Tiên Tử cũng rất thức thời.
Chỉ là hai luồng kiếm mang kia chỉ chém đứt hồn tỏa trên người Cực Tinh Tiên Ông và Chu Cửu Thần.
“Hai người các ngươi nhớ tìm một chỗ tránh đi.” Phù Diêu Tiên Tử nói: “Có thể sống sót hay không, toàn bộ nhờ vào các ngươi.”
Cực Tinh Tiên Ông vốn đã xem nhẹ sinh tử: “Không cần tránh. Nếu ngươi và Hạ tiểu hữu có cách giải quyết lôi cầu, chúng ta tất nhiên có thể sống. Nếu các ngươi thất bại, chúng ta tất nhiên không gánh được dư uy của thiên kiếp, cũng sẽ chết thôi.”
“Vậy thì tùy các ngươi.” Phù Diêu Tiên Tử cũng không nhiều lời, âm thầm vận tất cả kiếp lực đưa mắt nhìn quả lôi cầu đang gần trong gang tấc.
Một bên khác, Hạ Thiên đã một quyền đánh nát trường đao của Thiên Quỷ Vương, lại một quyền đánh trúng mặt của ông ta.
Thiên Quỷ Vương ngã xuống, chìm vào lòng đất, không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Thiên cũng không chậm trễ, cả người vọt lên không trung, thậm chí cũng không kịp nói với Phù Diêu Tiên Tử.
Quả lôi cầu to lớn tản ra điện xà lôi long, đánh cho Dẫn Kiếp thần cung đến thất linh bát lạc.
“Mau xông vào giải quyết lôi cầu kia.”
“Hạ đạo hữu, toàn bộ nhờ ngươi.”
“Nếu ngươi thất bại, chúng ta cũng sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Nhanh đi, bằng không, ngươi chính là tội nhân của liên minh tu tiên.”
Lúc trước, đám trưởng lão đó chỉ ước Hạ Thiên đi chết đi, bây giờ bọn họ lại kỳ vọng Hạ Thiên có thể đánh tan lôi cầu to lớn đó.
“Phiền phức quá. Đám ngớ ngẩn các ngươi đi chết đi.”
Hạ Thiên lười nghe những người này nói nhảm ở đây, lập tức dùng ngân châm câu lên một tia chớp, sau đó nhấn xuống bọn họ.
Xoẹt.
Một luồng sấm sét to lớn trong chớp mắt đánh trúng bàn tay trái của ma vương. Đám trưởng lão đang kêu gào lập tức bị đánh ra ngoài, không còn tiếng động nào nữa.
“Lôi kiếp đúng không? Ngươi tốt nhất nên có tác dụng với Nghịch Thiên Bát Châm.”
Hạ Thiên lẩm bẩm một câu, sau đó hắn phi thân vào trong quả lôi cầu.
Vù.
Một giây sau, lôi cầu to lớn mang theo Hạ Thiên biến mất không thấy. Toàn bộ Dẫn Kiếp thần cung lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận