Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2495: Đừng nói là đến đây hóng chuyện nhé

Ở đây Tô Bối Bối là người quen biết Hạ Thiên sớm nhất, cũng là người lâu nhất.
Trong lúc nàng trưởng thành chẳng những tận mắt nhìn thấy đủ loại kỳ tích của Hạ Thiên, đồng thời cũng chứng kiến tên háo sắc này từng bước từng bước chinh phục chị họ nàng, còn thêm một đám mỹ nhân cấp bậc họa thủy, đến bây giờ còn định đánh chủ ý lên nàng.
Tô Bối Bối cảm thấy bản thân quá hiểu Hạ Thiên, hắn chính là một nam nhân thiển cận vừa yêu thích nữ nhân vừa cực kỳ tự phụ.
Còn về nội hàm gì đó, nam nhân kia còn lâu nàng mới quan tâm.
“Ta không cho phép ngươi hạ thấp hắn.” Trong mắt Bàng Thu Nghiên lóe lên tia sát ý, “Nếu như ngươi còn nói kiểu như thế, có tin ta giết ngươi ngay lập tức hay không.”
Tô Bối Bối hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ta nói như nào thì liên quan gì đến ngươi?”
Sau đó giễu cợt nói: “Hơn nữa trước giờ Hạ Thiên đều không hề quan tâm người khác hạ thấp hay nâng hắn cao lên, ngươi có chút tự mình đa tình rồi đấy.”
“Câm miệng cho ta!” Bàng Thu Nghiên chẳng biết tại sao bỗng dưng cả người phát run, ngón giữa của tay trái đột nhiên bắn ra một lưỡi dao giải phẫu sắc bén, đâm về phía cần cổ trắng nõn của Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối chỉ hơi nghiêng đầu tránh thoát lưỡi dao của Bàng Thu Nghiên, rồi lập tức giương tay vồ một phát, vặn một cái lập tức đánh rớt lưỡi dao kia.
“A, thả ta ra!” Bàng Thu Nghiên kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu hét với Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối cũng không ngờ Bàng Thu Nghiên khí thế giống như vương giả, vậy mà vừa bắt đầu đã là cấp đồng, cảm thấy mất hết hứng thú đẩy nàng ta ra.
“Dì Bàng à, đừng đùa nữa, chiêu này của ngươi không có tác dụng với bọn họ đâu.” Đường Mộc ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ thở dài, nói với Bàng Thu Nghiên đang nằm trên đất: “Ngươi vẫn nên đàng hoàng phân cao thấp với đám nữ nhân này đi.”
Bàng Thu Nghiên vẫn nằm rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích gì cả, càng không hề trả lời Đường Mộc.
“Phân cao thấp ư, ý ngươi là cái này?” Tô Bối Bối bỗng dưng xòe bàn tay trắng noãn ra, bên trên có ba cây châm bạc cực nhỏ, “Tay trái dùng dao làm động tác giả, tay phải dùng châm để ám toán, cái này chỉ coi là trò vặt vãnh thôi, không được coi là thủ đoạn cao minh gì hết.”
Đường Mộc thở dài, lắc đầu nói: “Thực sự là quá thất bại, dì Bàng à, thủ đoạn của ngươi bị nhìn thấu rồi.”
“Thì đã sao, còn không phải ngươi cũng bị lừa rồi à.” Bàng Thu Nghiên hờ hững đáp lại.
Tô Bối Bối hơi cau mày, vô ý thức muốn quay người, bỗng nhiên phát hiện cơ thể cứng đơ, nhất thời không thể di chuyển.
Ninh Nhụy Nhụy phát giác ra tình huống của Tô Bối Bối có vẻ không ổn, lập tức muốn đứng dậy trợ giúp, nhưng lúc nàng đứng lên lại phát hiện có một màn chắn vô hình che đi đường đi của nàng.
Ninh Nhụy Nhụy biến sắc, nhanh chóng đụng vào xung quanh, giật mình phát hiện chính bản thân nàng cũng bị vây lại từ lúc nào.
“A di đà phật, Ninh thí chủ xin chớ vội.”
Đại hòa thượng gọi là Đa Minh Quang kia hô to một tiếng phật hiệu, vừa cười vừa nói: “Đây là tuyệt kỹ giữ nhà của ta, Mật Tông Vô Thượng Kim Chung Trảo, mặc dù không phải pháp thuật ghê gớm gì, nhưng muốn vây Ninh thí chủ lại trong chốc lát cũng không thành vấn đề.”
Ninh Nhụy Nhụy khinh thường nhìn đại hòa thượng kia, không hề coi lời nói của hắn ra gì, tiếp tục thăm dò nhược điểm của lồng kính này.
Lúc này, Lam Y Nhân đưa mắt nhìn về phía nam nhân trung niên rụt rè kia: “Nói như vậy, chắc là ngươi cũng đặt cạm bẫy cho ta nhỉ?”
Tên Jubee kia vẻ mặt ngơ ngác, hốt hoảng lắc đầu, chỉ chỉ Đường Mộc: “Đối phó với Lam tiểu thư chính là Đường tiên sinh, tại hạ không có bản lĩnh đó.”
“Ta phụ trách Dương tiểu thư, còn có Thạch tiểu, tiểu thư.”
“Không phải chứ.” Thạch Thuần tương đối bất mãn, trực tiếp nhảy đến trước mặt Jubee, nhấc chân liền đá vào đầu gối của đối phương: “Ngươi lặp lại lần nữa xem nào, ta cũng rất lợi hại đấy, tại sao không cho người bên cửa đối phó với ta, lại còn buộc ta và Dương San tỷ tỷ vào một chỗ, hơi bị khinh người nhau rồi đấy.”
Dương San không có võ công gì, trong lòng nàng cảm thấy rất sợ, vẫn luôn không dám nói chuyện.
“Vậy người anh em ngoại quốc này đến để đối phó ai đây?” Ninh Nhụy Nhụy tiện tay chỉ vị chia bài ngoại quốc im như hến kia, “Đừng nói là đến đây hóng chuyện nhé.”
“Ồ, hắn tới đối phó ta.” Đường Mộc cười hì hì chỉ bản thân, “Ta có khuyết điểm chính là nếu như không khống chế được tâm trạng, thì sẽ nhịn không được giết chết những người mà ta nhìn thấy, cho nên mang theo Tắc tiên sinh là vì phòng ngừa ta bộc phát.”
Triệu Thanh Thanh cười khẩy, khoanh tay lắc đầu không thôi: “Ý của ngươi là ta ở trong mắt đám các ngươi là kẻ yếu đuối không gì sánh bằng, vậy mà không có ai tới đối phó ta?”
“Ngươi chính là tổ trưởng của Thiên Đạo tổ, lại có quan hệ gần gũi với Triệu gia ở kinh thành, đương nhiên không nên động đến ngươi.”
Đường Mộc gãi đầu, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Nếu không thế này đi, chúng ta không chọc giận ngươi, ngươi tự quay về kinh thành nhé?”
Triệu Thanh Thanh cười lạnh đáp trả: “Ngươi thấy sao?”
“Quả nhiên không được.” Đường Mộc nhức đầu nói: “Nếu không thì ngươi giải trừ quan hệ với Triệu gia, lại giải tán Thiên Đạo tổ ngay tại chỗ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận