Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3251: Đây là mảnh vỡ ý chí trái đất (02)

Tô Bối Bối cau mày: “Ý chí trái đất?”
‘Đó là cái gì?” Isabella cũng không hiểu.
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên đáp: “Bây giờ các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường. Chờ các ngươi sống đến một ngàn tuổi hoặc đột phá Độ Kiếp Kỳ, tự nhiên các ngươi sẽ hiểu.”
“Tại sao mới nói được một nửa đã bắt đầu thắt nút?” Tô Bối Bối có chút bất mãn nói.
Cung chủ Thiên Cung thở dài: “Đây không phải thừa nước đục thả câu mà là ta nói các ngươi cũng không hiểu, giống như ngươi đi giải thích kiến thức chuyên môn cho một đứa bé đi nhà trẻ. Bọn chúng còn chưa đạt đến cấp bậc đó, nghe cũng không hiểu.”
Mặt Tô Bối Bối xạm lại: “…”
“Vậy thì không nghe nữa.” Isabella lạnh giọng quát: “Nói thẳng mục đích của ngươi đi.”
“Mục đích rất đơn giản, chỉ là hỏi vật kia của các ngươi.” Cung chủ Thiên Cung không khỏi lặp lại: “Hiện tại vật kia còn chưa phải các ngươi có thể khống chế. Tiếp xúc quá sớm, đối với các ngươi trăm hại mà không có một lợi.”
Hạ Thiên cái hiểu cái không, nhưng hắn cũng không quan tâm thứ này là gì, có thể làm được cái gì: “Ta đưa thứ này cho ngươi, ta có chỗ tốt gì?”
“Ngươi muốn chỗ tốt gì?” Cung chủ Thiên Cung hỏi.
“Trước kia thuộc hạ của ngươi đã nói qua, dung mạo của ngươi rất đẹp, ta muốn biết rốt cuộc là đẹp bao nhiêu.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Lần trước ngươi cũng chỉ có giọng nói, lần này ta nhất định phải nhìn thấy mặt của ngươi.”
Tô Bối Bối liếc mắt, thất vọng cực độ đối với tên sắc lang này.
Isabella lại nhịn không được mà mỉm cười.
“Dung mạo chỉ là túi da mà thôi.” Biểu hiện của Cung chủ Thiên Cung cũng không có thay đổi quá lớn, thản nhiên nói: “Đẹp cũng được, xấu cũng được, thật ra chẳng có chút ý nghĩa nào.”
“Không, có ý nghĩa chứ.” Hạ Thiên thành thật nói: “Ta tuyệt đối không giao thứ này cho một người quái dị.”
Cung chủ Thiên Cung im lặng, nói với Hạ Thiên: “Ngươi đã có vô số mỹ nhân xinh đẹp, cần chi chấp nhất dung mạo của một sinh vật không phải người sống mấy ngàn vạn năm chứ?”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là người hay là không, ta chỉ muốn biết ngươi có đẹp hay không mà thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Nếu ngươi cảm thấy dung mạo không quan trọng, vậy thì ngươi dứt khoát để ta nhìn xem thế nào.”
Cung chủ Thiên Cung im lặng vài giây, sau đó nói: “Thôi được, cứ theo như ngươi mong muốn.”
Nói xong, trong thế giới dưới lòng đất bỗng nhiên sáng lên một tia sáng.
Ánh sáng này khiến mọi người không mở mắt ra nổi.
Tô Bối Bối và Isabella đều là tu tiên giả, nhưng cũng vô pháp thắng được ánh sáng, đành phải nhắm mắt lại.
Rất nhanh, ánh sáng lui bước, xung quanh khôi phục lại bình thường.
Cung chủ Thiên Cung dường như đã rời đi.
Chỉ để lại Hạ Thiên đứng im tại chỗ cười không ngừng, nước bọt như muốn chảy xuống.
“Này, tỉnh lại đi.” Tô Bối Bối khó chịu, nhấc chân đá Hạ Thiên một cái: “Hồi hồn, ngươi nhìn thấy cái gì mà giống như Trư ca vậy?”
Isabella hơi ghen, giận mắng: “Chồng, chàng mau lau nước miếng đi.”
Hạ Thiên sờ miệng, rất nhanh nghiêm túc nói: “Mỹ nữ nào mà ta chưa thấy qua, làm sao có thể chảy nước miếng. Hai nàng rõ ràng đang vu oan cho ta, ta nhất định phải trừng phạt hai nàng.”
“Phạt cái đầu ngươi đấy, rốt cuộc dáng dấp nữ nhân kia ra sao?” Tô Bối Bối nhịn không được trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Lại có thể biến ngươi thành bộ dạng như thế?”
“Bối nha đầu, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên lắc đầu, trịnh trọng nhấn mạnh: “Là nàng ta bị suất khí của ta mê hoặc. Mặc dù nàng ta đã rất lớn tuổi nhưng trâu già gặm cỏ non là thiết luật tiên cổ bất biến. Ta cảm thấy nhất định nàng ta đã coi trọng ta.”
Tô Bối Bối khó chịu nói: “Khoác lác! Ta mặc kệ ngươi.”
Nói xong, nàng trực tiếp rời đi, lười phản ứng đến Hạ Thiên.
Isabella tựa vào vai Hạ Thiên, mỉm cười trêu chọc: “Nàng ấy rõ ràng đang ghen, chàng không lo đi dỗ dành nàng ấy đi.”
“Nhất định là sẽ dỗ nhưng không phải bây giờ.” Hạ Thiên đáp.
“Bây giờ chàng muốn làm gì?” Isabella có chút hiếu kỳ nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ chàng đã có phát hiện gì mới sao?”
“Ừm, có.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó ôm lấy Isabella đang kinh ngạc biến mất khỏi lòng đất. Về phần hai người đi đâu chỉ có hai người biết.

Hòn đảo Cuồng Hoan lớn nhất bỗng nhiên sụp đổ, chậm rãi chìm vào đáy biển.
Cũng may người trên đảo đã được di chuyển sang một hòn đảo nhỏ khác.
Lần này, Ám Ảnh Đoàn thành công tổ chức cứu viện, cứu mọi người rời khỏi, sau đó thông báo cho thuyền đưa bọn họ về đất liền.
Quần đảo lấy Cuồng Hoan làm tên, tiến hành những chuyện điên cuồng đã trở thành đại danh từ kinh hồn đoạt mệnh.
Những người sống sót sau tai nạn đã trở về địa bàn của mình, truyền chuyện trên đảo đi. Đến lúc đó, không còn ai dám đến nơi này nữa.
Isabella quyết định tiếp nhận những hòn đảo này, cải tạo một phen, xem như trụ sở huấn luyện của Ám Ảnh Đoàn, vừa bí mật vừa rộng rãi.
Hạ Thiên đương nhiên không có ý kiến. Lúc này, hắn đang hài lòng nằm trên bờ cát phơi nắng, chuyện gì cũng không nghĩ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận