Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3316: Ai nói các ngươi có thể đi vậy?

Bên trong tầng hầm.
Caroline và Robert vốn đã chết đang mở một cái tủ sắt khá tinh vi.
Bọn họ đã có chìa khóa, lại biết mật mã, tất nhiên không tốn quá nhiều thời gian.
“Không biết vẻ mặt của Tiểu Lý sẽ như thế nào sau khi biết mình đã nhầm?” Gương mặt Robert hiện lên vẻ trào phúng.
“Để ý đến hắn ta làm gì?” Caroline không hề lo lắng: “Đó là do hắn ta lựa chọn. Ai bảo hắn ta tin rằng tài liệu nằm trong phòng thí nghiệm chứ. Tất cả mọi người đều đang đánh cược, chỉ là hắn ta đánh cược sai mà thôi.”
“Ha ha, nhưng ngươi thật sự không lo lắng Tiểu Lý trong cơn tức giận sẽ giết mẹ của ngươi sao?” Robert trêu chọc.
Caroline mỉa mai: “Mẹ của ta là nhân tài do cao tầng nhìn trúng, cho hắn ta một trăm lá gan hắn ta cũng không dám.”
“Cũng đúng.” Robert gật đầu: “Chờ lấy được tiền, chúng ta có thể đến Pháp, Hy Lạp, Đông Kinh… hưởng thụ một chút. Mấy năm qua, ta làm thí nghiệm cũng đủ rồi, ta nhất định phải tận hưởng cho bản thân mình.”
Caroline lại có suy nghĩ khác: “Không, ta không muốn đi đâu cả. Có tiền, ta chỉ muốn tiến vào xã hội thượng lưu làm phú bà, không cần làm công cho người khác nữa.”
“Tùy ngươi thôi.” Robert cũng không tranh luận: “Chúng ta mau lấy đồ, những thứ khác hết thảy đều là nói suông.”
“Có lấy cũng vẫn chỉ nói suông.” Chu Hồng Đậu rốt cuộc nghe không nổi nữa, đẩy mạnh cửa tầng hầm, lạnh lùng nhìn hai người bên trong.
“Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?” Caroline đưa mắt nhìn Chu Hồng Đậu, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc. Nàng ta làm sao cũng không nghĩ đến mẹ của mình lại xuất hiện ở đây.
Cho dù nhiệm vụ Tiểu Lý thất bại, mẹ của nàng ta phát hiện vấn đề trong đó, nhưng cũng không có khả năng nhanh như vậy đã đến đây.
Chu Hồng Đậu căm hận nói: “Ngươi còn mặt mũi nào gọi ta là mẹ? Ta không có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung như ngươi.”
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận.” Caroline rất tỉnh táo lại: “Mẹ bình tĩnh lại đi. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
“Còn cái gì có thể nói chứ.” Chu Hồng Đậu lạnh lùng nói: “Trộm cơ mật, lạm sát kẻ vô tội, các ngươi chờ vượt qua quãng đời còn lại của mình trong nhà giam đi.”
Caroline bi thương nhìn Chu Hồng Đậu: “Mẹ, mẹ thật sự lạnh lùng như vậy sao? Con là con gái ruột của mẹ đấy. Mẹ nhẫn tâm tống con vào tù, tuổi trẻ của con chỉ có thể ở trong tù đến cuối đời?”
“Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng nên xuất hiện trước mặt ta.” Chu Hồng Đậu đương nhiên không thể nhẫn tâm như thế, đành phải đưa ra một phương án thỏa hiệp.
“A, vậy còn ta thì sao?” Robert có chút khẩn trương.
Chu Hồng Đậu không khỏi giễu cợt: “Chẳng lẽ ngươi cũng là con ruột của ta, cũng có thể khiến ta không đành lòng?”
“Cũng được mà.” Robert không hề xấu hổ nhún vai: “Chỉ cần ngươi tha ta một mạng, gọi ngươi một tiếng mẹ cũng không lỗ.”
Chu Hồng Đậu nghiêm túc quát: “Ngươi… đúng là không biết xấu hổ.”
“Cảm ơn mẹ, cái tên tiếng Trung này ta rất thích.” Robert làm bộ muốn vượt qua Chu Hồng Đậu: “Cứ như vậy đi, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại. Tạm biệt!”
Caroline cũng cẩn thận bước ra cửa.
“Này, ai nói các ngươi có thể đi vậy?” Hạ Thiên chậm rãi bước đến.
“Ngươi là ai?” Caroline nghi hoặc nhìn Hạ Thiên.
Robert giận dữ nói: “Cái tên Trung Quốc kia, mau cút ngay cho ta.”
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể Robert xuyên qua hai tòa nhà, treo trên một thân cây, không rõ sống chết.
Caroline mở to mắt, có chút không thể tin được tình huống mà mình vừa mới nhìn thấy. Tại sao trên thế giới lại có người chỉ tùy tiện một cước là có thể đạp bay đồng loại đến mấy trăm mét?
“Mẹ, cuối cùng con đã biết vì sao giá trị nghiên cứu gen của mẹ lại cao như vậy?” Sau khi chấn kinh, Caroline cảm thán không thôi: ‘Đây chính là vũ khí bí mật của mẹ sao? Con một chút cũng không biết gì.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Chu Hồng Đậu nói: “Hạ tiên sinh chẳng liên quan gì đến thí nghiệm của ta. Hắn cũng chẳng phải vũ khí bí mật của ta.”
Caroline không tin, còn cảm thấy thất vọng: “Chuyện cho đến bây giờ mẹ còn giấu diếm con. Xem ra, mẹ thật sự không quan tâm đứa con gái này.”
“Nếu ơn dưỡng dục hai mươi năm của ta chỉ đổi lại cho ngươi hiểu ra được điều này thì…” Chu Hồng Đậu đau lòng nói: “Coi như ta nuôi con chó còn tốt hơn.”
“Ha ha, tốt.” Sắc mặt Caroline thay đổi: “Đã như vậy, ta cũng chẳng cần quan tâm đến thân tình gì cả.”
Lúc này, Chu Hồng Đậu cảm thấy có chút không thích hợp: “Ngươi muốn làm gì?”
“Hừ, ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị sao?” Caroline lạnh lùng nói: “Cao tầng đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên bọn họ đã cho ta cái này.”
Caroline móc một máy phát tín hiệu từ trong áo ra, lắc lư trước mặt Chu Hồng Đậu và Hạ Thiên.
“Chỉ cần ta phát ra tín hiệu, cao tầng sẽ phái người đến ngay.” Caroline nở nụ cười đắc ý: “Cao tầng đã nói với ta, bọn họ có chiến sĩ siêu cấp, tương tự với Captain America trong truyền thuyết. Vừa nãy ta còn tưởng rằng bọn họ gạt ta chứ.”
“Nhưng bây giờ, nhìn thấy ngươi…” Caroline chỉ vào Hạ Thiên: “Ta không thể không tin.”
“Chu Lâm, ngươi đừng có chấp mê bất ngộ nữa.” Chu Hồng Đậu bỗng nhiên gọi thẳng tên thật của Caroline: “Ngươi đã đi sai đường, ngươi cũng đừng nên đi vào con đường chết như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận