Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2743: Ba phần lực

“Chỗ tốt? Ta thấy chưa chắc.” Triệu Thanh Thanh cũng không dễ bị lừa, đối với nữ nhân trước mắt lại càng nửa chữ cũng không tin: “Ngươi tốt nhất nên nói thật, điều này tốt cho cả ngươi và ta.”
Vẻ mặt nữ nhân váy dài vẫn lãnh đạm: “Ta nói đều là thật, ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Ta đã thể hiện thiện ý lớn nhất của mình. Bằng không, ta đã biến các ngươi thành thức dinh dưỡng cho ta rồi.”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên hợp tác. Lòng tốt bụng của ta cũng không phải lúc nào cũng giữ vững.” Triệu Thanh Thanh không hề xem thường nữ nhân trước mắt. Sau khi được tiểu đệ linh mạch của Hạ Thiên ở Chung Nam Sơn gia trì, nàng đã có một nhận biết hoàn toàn mới về thực lực của mình. Thay đổi rõ rệt nhất chính là nàng có thể đánh giá rõ ràng chênh lệch thực lực địch ta.
Nữ nhân váy dài cười nhạt, có chút khinh bỉ liếc xéo Triệu Thanh Thanh: “Ngươi đi thẳng vào vấn đề đi, ta cũng lười thừa nước đục thả câu. Ta đã nhìn ra được hai người các ngươi không phải người bình thường, cho nên chúng ta không ngại làm một vụ giao dịch đi.”
Không thể không nói, Triệu Thanh Thanh đúng là người có kinh nghiệm. Nếu là trước kia, nàng cũng lười nói nhảm nhiều như thế, đã sớm dùng nắm đấm đánh nữ nhân này trước rồi nói sau. Bây giờ, chẳng những nàng có thể giữ được bình tĩnh, hơn nữa gương mặt còn không có biểu hiện gì, vẫn bình thản như cũ: “Ngươi muốn làm giao dịch gì?”
“Ta chưa từng hại ai, cũng không nghĩ đến việc hại ai.” Ánh mắt nữ nhân váy dài cụp xuống, mỉm cười yếu ớt: “Nhưng muốn duy trì cơ thể của mình, ta cần không ít nhân khí. Nhân khí ở đây là khí tức con người, cũng không phải loại nhiệt độ hư mà không thật như trên mạng đã nói. Cho nên, các ngươi muốn từ chỗ của ta biết cái gì hoặc nhận được cái gì, ta đều có thể toàn lực thỏa mãn. Điều kiện tiên quyết chính là dùng nhân khí để đổi.”
“Nghe thú vị thật.” Triệu Thanh Thanh trào phúng: “Ngươi nói đến nhân khí, vậy ta lấy cái gì để đựng? Dù thế nào ngươi cũng phải cho ta một cái bình, sau đó lần lượt để người khác thổi hơi vào trong chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Nữ nhân váy dài biết Triệu Thanh Thanh đang cố ý trêu chọc mình nhưng cũng không thèm để ý: “Chỉ cần ngươi dẫn người đến Lạc Phong Sơn là được. Trước kia nơi này rất náo nhiệt, ta cảm thấy thoải mái vô cùng, nhưng về sau nó lại vắng lặng quá.”
“Đây cũng chính là nguyên nhân ngươi để cho hai tên ngốc kia quay video cho ngươi?” Triệu Thanh Thanh liếc nhìn gã thanh niên đầu đinh và tóc dài: “Đáng tiếc mấy loại video đó tuyệt đối sẽ bị gỡ bỏ, cũng không có mấy ai xem xong video của bọn họ mà dám đến đây.”
Nữ nhân váy dài thở dài, hơi hối hận nói: “Thật ra ta cũng cảm thấy mình tìm nhầm người, nhưng ai bảo gần đây cũng chỉ có bọn họ mới dám đến Lạc Phong Sơn chứ. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có hai người các ngươi, tình huống sẽ tốt hơn.”
“Tình huống đương nhiên sẽ tốt rồi.” Triệu Thanh Thanh không mặn không nhạt nói: “Bởi vì ta sẽ bắt ngươi về để nghiên cứu. Đến lúc đó, Lạc Phong Sơn sẽ trở nên nổi tiếng, náo nhiệt là chuyện tất nhiên thôi.”
“Bắt ta? Ngươi có bản lãnh này sao?” Nữ nhân váy dài khinh thường đánh giá Triệu Thanh Thanh: “Trên địa bàn của ta mà còn dám nói mấy lời như vậy, ngươi đúng là không sợ chết.”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Sợ chết là thiên tính của con người, nhưng ngươi thì còn chưa đủ làm cho ta sợ đâu.”
“Thật sao?” Ánh mắt nữ nhân váy dài trở nên lạnh lẽo. Tất cả đèn lồng trong sơn trang đều bị dập tắt, tiếp theo một luồng âm phong không biết từ nơi nào thổi tới, trong gió còn mang theo khí tức sền sệt, khiến người ta không rét mà run, nhưng lại cảm thấy rất ngột ngạt.
“Đồ đệ ngoan, nếu ngươi không đồng ý với nữ nhân đó, vậy thì ngươi dứt khoát đánh một trận đi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Người nào thắng thì nghe người đó.”
Triệu Thanh Thanh có chút buồn cười trừng mắt nhìn Hạ Thiên, bất mãn nói: “Ngươi thích xem người ta đánh nhau lắm sao?”
“Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi mà.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Không đánh nhau thì lãng phí lắm. Các ngươi nhanh lên đi.”
Nữ nhân váy dài không vui, lạnh giọng nói: “Xem ra, hai người các ngươi hoàn toàn không để ta vào mắt. Nói thế nào ta cũng là Bồ Tát. Nếu ta còn để các ngươi coi thường ta như vậy, về sau ta làm sao tiếp nhận được hương hỏa nhân gian?”
“Bồ Tát cái gì? Chỉ là một tượng đất mà thôi, đừng nâng mình lên cao quá.” Triệu Thanh Thanh vạch trần lời nói của nữ nhân váy dài: “Ngươi đừng tưởng rằng mình được khắc thành Bồ Tát thì lại cho mình là Bồ Tát thật sự. Đừng nói Bồ Tát, ngay cả so với ta, ngươi còn cách xa vạn dặm.”
“Ta muốn nói chuyện đàng hoàng với các ngươi, ai biết các ngươi một lòng muốn chết như thế.” Nữ nhân váy dài bị Triệu Thanh Thanh chạm đến nỗi đau, bỗng khoát tay, cánh tay của nàng ta đột nhiên dài ra bảy tám mét, bóp về phía cổ Triệu Thanh Thanh.
Bốp!
Triệu Thanh Thanh làm gì có chuyện ngồi chờ chết, một cước đạp gãy cánh tay.
Cánh tay rớt xuống đất, biến thành một đống bùn nhão.
Triệu Thanh Thanh hơi kinh ngạc: “Bồ Tát bùn của ngươi quá giòn, ta dùng còn chưa đến ba phần lực, cánh tay của ngươi đã bị đạp gãy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận